“Cô Lâm đẹp quá!”
Đinh Hương nghĩ gì nói đó, cũng chẳng phải đang cố gắng lấy lòng.
Mà Lâm Mộng Đình quả thật rất xứng với lời khen này.
Diêu Lệ Lệ nói: “Đương nhiên rồi, Mộng Đình là cô gái đẹp nhất thành phố Hòa chúng ta đấy!”
Lâm Mộng Đình có vẻ đã quen với kiểu nịnh bợ này, cô không để tâm lắm, chỉ cười với Đinh Hương, trả lời: “Cô cũng rất đẹp”.
“Cô Lâm đang học ở đại học Nam Giang phải không?”, Đinh Hương hỏi.
“Đúng vậy, tôi học ở học viện Luật, còn em?”
“Tôi mới đỗ vào trường năm nay, học lớp Nhân văn Thực nghiệm”.
“Ồ, vậy là cũng giỏi lắm đó”, Lâm Mộng Đình nhìn với ánh mắt khen ngợi: “Đừng gọi tôi là cô Lâm, tôi hơn em một khoá, em gọi tôi là đàn chị hay chị đều được cả, sau này vào trường có chuyện gì cứ đến tìm tôi nhé”.
“Cảm ơn đàn chị ạ”, Đinh Hương vui vẻ đáp.
Diêu Lệ Lệ liên tục giới thiệu Đinh Hương với những người khác.
Lúc giới thiệu, cô ta đều cố tình đề cập đến thân phận và gia thế của họ để thể hiện sự hơn người của người ta và mối quan hệ rộng rãi của mình.
Qua lời giới thiệu của Diêu Lệ Lệ, Lý Dục Thần biết người được gọi là anh Trương kia tên là Trương Nhất Bình, con trai chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cô gái đứng cạnh Lâm Mộng Đình là Trương Khiết, nhà là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Vĩnh Thanh.
Cuối cùng là anh chàng đứng bên cạnh Trương Nhất Bình từ nãy giờ, anh ta tên là Chu Húc, gia đình kinh doanh quần áo, nghe Diêu Lệ Lệ nói là quy mô rất lớn.
Diêu Lệ Lệ giới thiệu xong, Đinh Hương cũng kéo Mã Sơn và Lý Dục Thần qua rồi giới thiệu họ.
Khi nghe nói Mã Sơn là giám đốc của toà nhà này, họ tỏ ra rất nhiệt tình, còn bảo anh ta sắp xếp phòng VIP nào tốt tốt cho họ.
Tiếp theo là Lý Dục Thần.
Thấy anh tuy mặc quần áo bình thường nhưng trông rất đẹp trai và có khí chất, Diêu Lệ Lệ bèn hỏi: “Anh Lý đang làm nghề gì thế?”
Lý Dục Thần trả lời: “Tôi vẫn còn đang tìm việc làm”.
Diêu Lệ Lệ lập tức tỏ vẻ khinh thường: “Tìm việc làm à, có cần anh Trương nói giúp một tiếng không này?”
Trương Nhất Bình hào phóng tiếp lời: “Không có vấn đề gì đâu, cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào”.
Nhưng anh ta lại không nói cho Lý Dục Thần biết cách để tìm mình, cũng không đưa danh thiếp cho anh, rõ ràng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Ánh mắt của Chu Húc vẫn cứ lởn vởn trên người Đinh Hương, trong ánh mắt ấy tràn đầy nhiệt tình.
“Anh Trương, nếu Đinh Hương là bạn học của Lệ Lệ, chi bằng chúng ta đi chơi cùng nhau đi”, Chu Húc nói.