Trong nháy mắt, bà ta chợt hiểu ra tất cả.
Khó trách bệnh của bố lại kéo dài lâu ngày như vậy, càng kéo càng không tốt, hóa ra là lang trung Tôn âm thầm ra tay.
Hóa ra ông ta thèm muốn bảo bối của nhà họ Nghiêm.
“Quyển sách Tử Lăng” thì bà ta biết, nhưng Điếu Long Can lại là thứ gì?
Giọng nói của lang trung Tôn tiếp tục truyền tới từ trong điện thoại di động.
“Lão Nghiêm à, ông chớ đừng trách tôi. Tôi không phải thèm khát đồ vật nhà ông, gì mà Điếu Long Can rồi cả “Quyển sách Tử Lăng”, tôi đều chưa từng nghe qua, cũng không cảm thấy hứng thú. Tôi chỉ là nhận ủy thác của người khác, hết lòng làm việc cho người khác thôi”.
“Muốn trách thì trách chính ông ấy, đẻ ra một đám con trai vô dụng. Nhìn hai đứa con trai của ông kìa, người nọ hèn nhát hơn người kia. Biết rõ con trai mình hèn nhát như thế rồi, còn cưới cho nó một cô con dâu chẳng khác gì sư tử Hà Đông. Ông nhìn xem đi, cả ông cũng bị đuổi ra ngoài rồi, bây giờ đại trạch nhà họ Nghiêm toàn là người nhà họ Hầu ở”.
“Con dâu ông cho tôi năm triệu, người không thể làm khó dễ tiền bạc được, ông nói có phải không? Hơn nữa, tôi cũng chẳng đắc tội nổi người nhà họ Hầu! Bọn họ bảo tôi để lại cho ông một hơi tàn, tôi không dám để ông hoàn toàn sống không nổi. Ông sảng khoái nói ra, hai chúng ta đều tự do, không ai làm khó dễ ai cả”.
“Hai chúng ta cũng xem như có chút tình nghĩa, đừng ép tôi ra tay độc ác. Thật ra tôi đều vì tốt cho ông cả, ông không nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên nghĩ cho người trong nhà ông chứ? Con trai cả bất hiếu, con trai thứ thì hèn nhát, nhưng chẳng phải ông vẫn còn có cháu trai sao? Ông không sợ người nhà họ Hầu nóng nảy, lấy cháu trai của ông ra tay sao? Cái gì bọn họ cũng làm ra được!”
“Còn cả con gái của ông nữa, gần đây ngày nào cũng ở lại chăm sóc cho ông, mệt mỏi biết bao nhiêu! Tuổi tác của cô ta hẳn không lớn lắm đi, vẻ ngoài xinh đẹp, giữ gìn cũng tốt. Mấy ngày nay vì chăm sóc cho ông, tiều tụy đến chẳng giống người nữa. Tôi nghe nói nhà họ Lâm thành phố Hoà bọn họ xảy ra chuyện, sắp đi tong rồi. Con dâu cả của ông nói, chờ nhà họ Lâm xong đời, sẽ bắt cô ta tới thôn Hầu tái giá với thằng ngốc to xác giết heo trong thôn bọn họ”.
Nghiêm Tuệ Mẫn nghe mà sắc mặt trắng bệch. .
||||| Truyện đề cử: Danh Môn Kiều Thê |||||
Dù thế nào bà ta cũng chẳng thể ngờ mọi chuyện lại là như vậy.
Trong điện thoại di động truyền đến vài tiếng tiếng ho khan kịch liệt, sau đó là tiếng thở dốc yếu ớt, nghe không quá rõ ràng.
Hiển nhiên là giọng của ông cụ Nghiêm.
Nghiêm Tuệ Mẫn không thể ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy, lồng ngực phập phồng kịch liệt, siết thật chặt nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt, chảy ra tia máu.
Lý Dục Thần biết đã đến thời điểm, nói vào điện thoại: “Lâm Vân, ra tay đi”.
Trong điện thoại di động truyền đến giọng nói tức giận của Lâm Vân: “Dạ, anh rể!”
…
Ở trong nhà, lang trung Tôn cầm châm trong tay, đang muốn ghim kim cho Nghiêm Công Nghiệp trên giường.
Ông ta không hề biết, lúc này Lâm Vân đang núp dưới giường, cầm điện thoại di động vừa ghi âm vừa gọi cho Lý Dục Thần.
Nghiêm Cẩn trốn ở trong tủ treo quần áo phía sau, cũng mở ra một khe hở nhỏ, cầm điện thoại thu hình.
Lúc lang trung Tôn nghe thấy dưới giường có người nói chuyện, ông ta chợt hoảng sợ.