Gặp mặt mấy lần, cũng không thể nói người ta không tốt, dung mạo khí chất cũng coi là hàng đầu, gia thế của nhà họ Hoàng cũng coi là lừng lẫy, còn có tông sư tọa trấn.
Nhưng anh ta có thể chấp nhận bất kỳ ai, chỉ không thể chấp nhận nhà họ Hoàng.
Vì giữa mẹ của anh và nhà họ Hoàng có mâu thuẫn không thể hòa giải, thậm chí nói là thù hận.
Mẹ của Trần Văn Học tên là La Bội Dao. Nhà họ La vốn cũng là đại tộc thế gia ở Thân Châu, luôn là đối thủ cạnh tranh với nhà họ Hoàng, hai nhà tranh đấu gần trăm năm.
Sau này nhà họ La lụi bại, cái chết của ông ngoại bà ngoại, và hai người cậu của Trần Văn Học đều liên quan đến nhà họ Hoàng. Cho nên trong mắt mẹ La Bội Dao của anh ta, nhà họ Hoàng là kẻ thù không đội trời chung của nhà họ La.
Bây giờ nhà họ Trần định hôn sự cho anh ta, chính là đánh vào mặt mẹ anh.
Anh ta tin đây không phải là chủ ý của bố, bố không phải là người vô tình vô nghĩa, có lẽ là chủ ý của trưởng bối khác trong gia tộc.
Dạo này việc làm ăn trên biển của nhà họ Trần không được thuận lợi, xung đột với đảo Cửu Long, tổn thất rất lớn.
Còn nhà họ Hoàng không những có thực lực về kinh doanh, mà còn có tông sư tọa trấn. Mượn uy danh của tông sư nhà họ Hoàng, cũng có thể đối kháng với đảo Cửu Long.
Bố là tộc trưởng nhà họ Trần, vì áp lực gia tộc, đã đồng ý chuyện này.
Nghe nói trên hội nghị gia tộc, bố và đám người già trong gia tộc tranh cãi rất lâu, cũng đề xuất cho những con cháu họ Trần khác trong gia tộc đi kết thân. Nhưng đám người già đó cho rằng, chỉ có con trai của gia tộc mới đủ trọng lượng, nên quyết định chuyện hoang đường này.
Trần Văn Học không dám nói với mẹ chuyện này, chỉ sợ mẹ tức giận, sức khỏe không chịu nổi.
Anh ta nghĩ rất nhiều cách, cũng không nghĩ ra phải giải quyết chuyện này thế nào.
Lại vào lúc này, truyền đến tin Lý Dục Thần đã chết.
Nếu Lý Dục Thần chết, có nghĩa là nhà họ Lâm sẽ bị diệt thực sự, và đầu tư ở thành phố Hòa của Trần Văn Học thất bại hoàn toàn.
Anh ta thành kẻ thất bại từ đầu đến đuôi, thậm chí nhà họ Hoàng đề nghị, cho Trần Văn Học ở rể nhà họ Hoàng.
Nhà họ Trần lại nói có thể suy nghĩ.
Khi Trần Văn Học nhận được điện thoại của Lý Dục Thần, anh ta đang khổ sở bị một đám người vây quanh đòi nợ ở câu lạc bộ bá tước Đông Phương.
Người đầu tiên đến giải vây cho anh ta, không phải là bố của anh ta, mà là Hoàng Giai Huệ, cô cả nhà họ Hoàng mà anh không muốn ở rể.
Mấy ngày nay Trần Văn Học luôn ở bên mẹ, nỗi sầu khổ không có chỗ nào để giải tỏa, sợ bị mẹ nhìn ra, định tìm mấy người bạn rủ đi chơi.
Anh ta là con vợ lẽ của nhà họ Trần, thân phận vô cùng khó xử, anh ta không được lòng trong giới thượng lưu hàng đầu ở Thân Châu, dường như luôn thấp hơn người khác một cái đầu.
Trong mắt người tầng lớp thấp, nhà họ Trần lại là gia tộc lớn, địa vị không cân xứng, rất khó làm bạn.
Cho nên nhóm bạn bè của Trần Văn Học không cao không thấp, đương nhiên cũng không có nhiều bạn.
Hôm đó, anh ta hẹn bạn học cũ Lô Cương và Trương Tiểu Vũ đến câu lạc bộ bá tước Đông Phương. Đây là một trong câu lạc bộ nổi tiếng nhất Thân Châu, cũng là nơi các cậu ấm thế gia thường xuyên đến chơi.