“Thượng tiên có gì cứ hỏi, tôi biết sẽ nói hết”.
“Tôi không phải thượng tiên gì, tôi đã nói với ông rồi, tôi họ Lý, tôi tên Lý Dục Thần”.
Lý Dục Thần tự báo gia môn, là muốn xem phản ứng của con chồn này. Nếu nó và bóng ma đó là đồng bọn, thì chắc biết tên của mình.
Quả nhiên con chồn vô cùng chấn kinh.
“Cậu tên là gì?”, nó gần như sắp nhảy lên: “Lý Dục Thần?”
“Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…”
Con chồn bắt đầu xoay vòng vòng dưới đất, giống như người gặp phải chuyện phiền não đi đi lại lại, còn không ngừng xoa hai móng vuốt trước.
“Tôi từng nghe đến cái tên này, Lý Dục Thần… Lý Dục Thần…, đúng, chính là Lý Dục Thần, tôi biết, tôi từng nghe…”
Con chồn lẩm bẩm tự nói một mình.
Đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lý Dục Thần, hai con mắt tròn nhìn chằm chằm, không chớp đến một cái.
Lý Dục Thần cau mày, nói: “Không cần nhìn nữa, tôi chính là Lý Dục Thần, đồng bọn của ông đâu?”
“Đồng bọn? Đồng bọn nào?”
Con chồn không hiểu hỏi, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, dường như muốn nhìn thấy mỗi một chi tiết, mỗi một lỗ chân lông trên mặt Lý Dục Thần.
“Hơi giống! Rất giống! Ừm… đúng thế, chính là cậu!”
Con chồn bỗng nhảy lên, nhảy đến chỗ cao bên cạnh Lý Dục Thần, chỉ vào mặt Lý Dục Thần nói.
Lý Dục Thần bị nó dọa sợ giật mình: “Ông làm gì?”
“Cậu chủ! Cậu là cậu chủ!”, con chồn hưng phấn gọi.
“Cái gì?”, Lý Dục Thần kinh ngạc trong lòng, chẳng lẽ thứ này biết bố mẹ của mình?
“Cậu là con trai của bà Cung, trước đây tôi từng thấy thẻ tên của cậu, lúc bà Cung sắp sinh, ông cụ Lý đặt tên cho cậu. Ha ha ha, tôi tưởng người của nhà họ Lý đều chết hết rồi, không ngờ cậu còn sống! Con trai của bà Cung còn sống!”
“Ông đang nói cái gì? Bà Cung nào?”, Lý Dục Thần nghi hoặc hỏi.
“Cậu chủ! Chắc không phải cậu không biết gì chứ? Cậu là con trai của bà Cung! Tôi, tôi…”, con chồn chỉ vào mình: “Tôi là A Hoàng đây, là tiểu Hoàng được bà Cung điểm hóa!”
Trong lòng Lý Dục Thần có vài phần kích động, trong đầu dần biên dệt ra mạch câu chuyện đơn giản, mẹ của mình họ Cung, con chồn này thành tinh sau khi được mẹ điểm hóa.
Nhưng anh vẫn giữ bình tĩnh, vì lời của con chồn chưa chắc đáng tin, vừa nãy tiếp xúc, con chồn này, vô cùng giảo hoạt!
Hơn nữa ma khí ẩn chứa trên người nó giải thích thế nào?
Cho nên, Lý Dục Thần chỉ lạnh lùng nhìn con chồn, nói: “Đừng có ngạc nhiên thế nữa, ông biết cái gì, thì nói từ đầu đi, tôi nghe, nhớ kỹ, nếu ông có nửa câu giả dối, thì sẽ bị sét đánh”.
“Được được được, tôi kể từ đầu”.