“Người nhà họ Viên đâu? Viên Nãi Minh đâu? Ngày xưa các người ức hiếp ông mày thế nào? Mẹ kiếp, hôm nay ông mày sẽ cho chúng bay biết ông mày lợi hại thế nào!”
Một đám đông xông vào nhà, trông thấy Viên Nãi Minh ngồi dưới đất.
Tên cầm đầu cười gằn, đóng cửa lại.
Trong nhà vang lên tích đập huỳnh huỵch.
Bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang lên.
Sau đó là tiếng quát mắng và đập phá.
Một lúc lâu sau, đột nhiên ầm một tiếng, cửa sổ nổ tung, ngọn lửa nuốt chửng cả căn phòng.
Viên Thế Kiệt chảy nước dãi, thích thú chạy tới, vừa nhìn ánh lửa ngập phòng vừa vỗ tay khen hay: “Nổ đi! Nổ đi!”
Trời đổ mưa nhỏ, từ trên núi Thành Hoàng dõi mắt nhìn về phía hồ Tiền Đường ở xa xa, chỉ thấy một làn mưa bụi mông lung như trong tranh vẽ.
Cửa Thành Hoàng Các đóng chặt.
Viên Thiên Lãng đã quỳ ngoài cửa được một ngày một đêm.
Dù võ công có cao cũng không thể chịu đựng được sự giày vò kéo dài. Nếu là lúc bình thường thì dạng mưa phùn như thế này chẳng thể làm ướt người ông ta. Thế nhưng lúc này đây, cả người ông ta đều đã ướt đẫm.
Nước mưa chảy từ trên mặt xuống, tụ lại ở cằm. Ông ta mấp máy môi, nước mưa lập tức chảy cả vào trong miệng.
“Sư phụ!”, cổ họng ông ta nhấp nhô lên xuống, phát ra giọng nói khàn đặc.
Thế nhưng, vẫn không có ai mở cửa cho ông ta.
Cuối cùng, ông ta không nhịn được bật khóc. Nước mắt hòa vào với nước mưa, ông ta nếm nước mưa thấy cả vị mặn chát, đắng cay.
Ông ta từng là một nhân vật kiệt xuất, là thiên tài của nhà họ Viên, có tương lai vô cùng xán lạn. Thế nhưng, sau khi nhà họ Viên gặp chuyện, giờ đây ông ta không còn chỗ nào để đi, ngay cả sư phụ thân thiết như bố ruột cũng chặn ông ta ở ngoài cửa.
Viên Thiên Lãng không sao hiểu nổi vì sao lại thành ra như vậy.
Ông ta không hứng thú với chuyện tranh chấp trong gia tộc, cũng chưa từng nhúng tay vào chuyện làm ăn.
Nhà họ Viên là một gia tộc lớn, có rất nhiều người lo liệu mọi chuyện.
Ông ta từng nghĩ một gia tộc lớn như nhà họ Viên sẽ mãi mãi đứng sừng sững như một người khổng lồ.
Không ngờ một khi nó sụp đổ thì chẳng còn sót lại chút gì nữa.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng gom góp hết tất cả sức lực còn lại, khản cổ gọi: “Xin hãy cho con vào! Con xin được đi theo sư phụ, từ nay bế quan không ra ngoài, không dính dáng tới thị phi trên giang hồ nữa!”
Trời mưa to hơn, nước mưa mát lạnh dường như còn pha lẫn cả máu.
Cửa Thành Hoàng Các mở ra nhưng không thấy bóng người.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng vui mừng ngẩng đầu lên.
Bên trong cánh cửa tối tăm vọng ra tiếng thở dài.
“Đi đi, chỗ của sư phụ không thể bảo vệ được cho con”.
“Sư phụ!”, Viên Thiên Lãng sợ quá, ông ta lê đầu gối mấy bước, định lết vào trong cửa.