Sở dĩ anh không đi là bởi vì anh vừa nhìn thấy một người đi vào.
Mà lúc này người nọ cũng thấy Lý Dục Thần.
Bảo vệ cũng thấy người đó.
Anh ta ưỡn ngực thẳng lưng, kính cẩn gọi: “Giáo sư Tôn, ông tới rồi!”
Người nọ chỉ thờ ơ gật đầu, mắt vẫn nhìn về phía Lý Dục Thần.
Ông ấy thần người ra một hồi mới giật mình, hào hứng hỏi: “Thầy, sao thầy lại đến đây?”
Người vừa đến chính là giáo sư của đại học Nam Giang, từng được nhà họ Lâm mời đến bệnh viện thành phố Hòa để chữa bệnh cho ông cụ Lâm – Tôn Lam Thanh.
Bảo vệ còn tưởng mình nghe nhầm, tại sao một vị giáo sư già hơn năm mươi tuổi lại gọi một người thanh niên hai mươi tuổi đầu là “thầy” được?
Nhưng chốc lát sau anh ta đã hiểu ra, nhất định người thanh niên này là tài xế rồi!
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi tới Tiền Đường có vài việc cần làm ấy mà. Từ lâu trước đây tôi đã nghe nói y thuật của ông Hồ, Hồ Sư Ước cao minh nên muốn đến đây gặp mặt, không ngờ số của ông ấy lại khó lấy như vậy”.
Tôn Lam Thanh cười sảng khoái, bảo: “Ông Hồ là chuyên gia y học Trung Hoa tài ba mà, nếu số của ông ấy dễ lấy như vậy thì bậc cửa bị người ta đạp vỡ vì đông quá rồi còn đâu. Nhưng thầy thì khác, thầy là thầy của tôi mà, mấy ngày trước tôi còn nhắc về thầy với ông Hồ nữa cơ, ông ấy muốn gặp thầy một lần đấy! Đi thôi, tôi dẫn thầy lên trên”.
Bảo vệ há hốc mồm, cứng họng đứng đực mặt ngay tại chỗ.
Lần này anh ta đã rõ rồi, xưng hô mà Tôn Lam Thanh vừa gọi chắc chắn là “thầy” trong “thầy trò” chứ không phải “thầy” nghĩa bác tài!
Lý Dục Thần được Tôn Lam Thanh dẫn vào bên trong.
Sau khi băng qua một vài khoảng sân, họ mới đi tới một căn nhà mới.
Hiển nhiên bảo vệ đứng canh gác tại cửa ra vào rất quen thuộc với Tôn Lam Thanh, anh ta hỏi thăm sức khỏe ông ấy rồi chủ động mở khóa cửa cho ông ấy.
Căn nhà này khác hẳn những căn nhà khác, lối kiến trúc cổ kính chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi, chỉ khi đi vào bên trong mới ngỡ ra phong cách nơi này hoàn toàn hiện đại hóa, hơn nữa còn vô cùng đắt đỏ, đồ đạc trang trí nội thất thì ngay ngắn chỉnh tề, không thua gì khu vực dành cho cán bộ cao cấp trong bệnh viện hạng A.
Tôn Lam Thanh vừa đi vừa giới thiệu cho Lý Dục Thần biết:
“Nơi này là khoa điều trị nội trú, ngoại trừ khám bệnh tại nhà ra thì về cơ bản mỗi ngày ông Hồ đều đến đây làm việc”.
“Đồng Khánh Đường có cả khoa điều trị nội trú cơ à?”, Lý Dục Thần cứ đinh ninh rằng Đồng Khánh Đường là một phòng khám bệnh Trung Y lớn mà thôi.
Tôn Lam Thanh giải thích: “Có một số bệnh không phải kê mấy toa thuốc về uống là chữa hết được, chữa bệnh bằng Trung Y cũng cần nằm viện để theo dõi nữa. Đương nhiên, nơi này là phòng khám chứ không phải bệnh viện, gọi là khoa điều trị nội trú thì chưa hợp lý cho lắm. Người bình thường không đến đây nằm viện đâu, toàn là một số nhân vật nổi tiếng hay cán bộ cao tuổi có qua lại với ông Hồ cả, hoặc là người đi đường xa ở vùng khác đến đây, bệnh thì tương đối khó giải quyết”.
Lý Dục Thần gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
Anh theo Tôn Lam Thanh vào trong, đi thang máy lên tầng hai.
Ở tầng hai cũng có cửa khóa điện tử và bảo vệ, tính bảo mật cao hơn hẳn tầng một.