Sau đó là tiếng sét rung tai.
Mã Sơn cảm thấy mặt đất dưới chân chấn rung, đá núi nguy hiểm.
Mã Sơn không nhớ tia sét đó kéo dài bao lâu, tiếng sấm vang lên bao lâu, vi cuối cùng anh ta cũng không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì nữa.
Thế giới chỉ còn lại một màn đen xì.
Anh chỉ có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp và mùi hương thoang thoảng của một cô gái.
…
Sấm sét dừng, mưa gió ngưng!
Mây bay sương tan, bầu trời trở lại trong xanh.
Vùng đất đó biến mất, cả ngọn núi cũng bị san bằng.
Lý Dục Thần đứng lên từ trong đống đất đá.
Quấn áo của anh sớm đã bị sấm sét đánh thành tro bụi, lúc này anh không một mảnh vải che thân.
Giống như đứa bé mới sinh, cứ đứng như vậy trong gió, đứng dưới ánh mặt trời, đứng giữa trời đất.
Trương Diễm Diễm nhìn anh, đầy vẻ không thể tin nổi.
Cô ta nhìn bề ngoài cơ thể Lý Dục Thần nổi lên một tầng kim quang mờ mờ.
Đó là cơ thể tiên nhân.
Mặc dù chỉ là một lần lôi kiếp, vừa mới tiến vào tiên thiên.
Người tu hành, phải trải qua chín lần lôi kiếp mới có thể thành chân tiên.
Nhưng việc này thật khoa trương.
Hơn nữa anh ta mới hai mươi mấy tuổi!
Người khác đều là trăm năm gặp một lần lôi kiếp, chín trăm năm phi thăng, đó là đã tài năng xuất chúng, hiếm có trên đời rồi.
Hai mươi năm một lôi kiếp?
Anh là quái vật gì!
…
“Cô vẫn chưa đi?”, Lý Dục Thần nhìn Trương Diễm Diễm.
Trương Diễm Diễm cười nói: “Tại sao tôi phải đi? Có người độ kiếp ở đây, không ở lại xem, sợ là không có cơ hội gặp mấy lần đấy!”
“Cô hết cơ hội rồi”, Lý Dục Thần nói.
“Sao thế, anh vẫn muốn giết tôi?”, Trương Diễm Diễm cũng không sợ: “Tôi và mẹ anh cùng một loại người, anh giết tôi, nghĩa là giết mẹ anh”.
“Không cần kích bác tôi, dưới thiên hình, vạn ma dễ chém, tâm ma của tôi đã bị diệt trong thiên lôi rồi”.
Lý Dục Thần điềm tĩnh, toàn thân dập dềnh phát ra chính khí hào hùng.
Vẻ mặt Trương Diễm Diễm biến sắc, nói: “Mới một lần lôi kiếp thôi, cách chân tiên còn xa lắm! Không thành chân tiên, tâm ma không chết. Anh là con trai của thánh nữ, trên người anh chảy dòng máu của thiên ma! Có lẽ…”