Vừa nãy nhìn thấy Trương Diễm Diễm, cô ta đã đã đánh đổ cả vò giám, mới muốn sỉ nhục một trận.
Bây giờ lại nhìn thấy khuôn mặt chị Mai, trong lòng càng khó chịu.
Làm sao có thể có phụ nữ đẹp như vậy chứ! Loại phụ nữ này đều đáng chết!
“Hừ, vậy thì thử xem, xem các người có đi nổi không!”, trong mắt Viên Khả Kiều lóe lên tia hung ác, lớn tiếng nói: “Tứ Bảo!”
Chỉ thấy nhân viên giao hàng mặc áo khoác vàng gần đó nhảy xuống từ xe điện, nhanh chóng đi đến trước mặt Viên Khả Kiều, gọi một tiếng: “Chị Kiều Kiều!”
“Tứ Bảo, xử lý họ đi!”, Viên Khả Kiều nói: “Tôi sẽ tranh một vị trí cho cậu trước mặt ông Điên”.
Nhân viên giao hàng tên Tứ Bảo vui mừng: “Cảm ơn chị Kiều Kiều!”
Rồi quay người, tháo mũ bảo hiểm xuống, kẹp trong khuỷu tay, đi về phía đám người chị Mai, nhìn mấy cái hỏi: “Các người ai đánh được? Tôi đánh với các người vài chiêu”.
Chị Mai lắc đầu nói: “Lão Vương, sư phụ Vinh, cậu ta nói muốn so chiêu với chúng ta đấy, chúng ta ai lên đây?”
Sư phụ Vinh nói: “He, rớt vào cống rồi phải không, so chiêu với sâu trùng, thật mất mặt!”
Ông chủ Vương cười hi hi nói: “Sư phụ Vinh, tôi biết ông không muốn chọc vào người của Yếu Môn, nếu ông sợ, để tôi lên đi”.
Sư phụ Vinh trừng mắt: “Láo! Tôi sợ cái gì? Tôi đang muốn tìm Trương Điên tính sổ đây!”
Nói xong đứng lên trước một bước, nói với Tứ Bảo: “Nhóc con, về đi, gọi Trương Điên đến, cậu không có tư cách so chiêu với tôi”.
Tứ Bảo vừa được Viên Khả Kiều khích lệ và cam kết, đâu có nghe lời này, trong lòng nổi giận, vụt người xông lên, giơ mũ bảo hiểm đập về phía sư phụ Vinh.
Sư phụ Vinh cũng chẳng động đậy, chỉ giơ cổ tay ra.
Tứ Bảo đột nhiên đứng im ở đó, cánh tay đưa ra trước, trong tay cầm mũ bảo hiểm, cách mặt của sư phụ Vinh chưa đến nửa tấc.
“Tứ Bảo, cậu làm sao thế?”, Viên Khả Kiều thấy cậu ta bất động, bèn hỏi.
Trong ánh mắt của Tứ Bảo có vẻ kinh sợ.
Đột nhiên, mũ bảo hiểm trên tay cậu ta chia thành hai nửa, lộp độp rơi xuống đất.
Sau đó, tay áo của cậu ta cũng rách ra một đường dài, từ cổ tay cho đến bả vai.
Trên cánh tay, bỗng xuất hiện một đường dài nhỏ màu đỏ.
Màu của đường nhỏ dài này càng lúc càng đậm, càng lúc càng rõ, kéo dài cho đến động mạch chủ ở cổ.
Tứ Bảo giơ tay trái, nhẹn nhàng sờ cổ.
Trên tay đỏ máu.
Lúc Tứ Bảo ngã xuống, trong mắt đầy vẻ không cam tâm.
Đến chết cậu ta cũng không biết đối phương làm sao làm được, đã dùng vũ khí gì.
Tứ Bảo ngã xuống cũng khiến cả con phố hoàn toàn yên tĩnh. . Tr𝙪𝘺ệ𝔫 ha𝘺? Tìm 𝔫ga𝘺 tra𝔫g chí𝔫h [ tr 𝙪mtr𝙪𝘺e𝔫﹒v𝔫 ]
Khuôn mặt của đám người Yếu Môn lộ ra vẻ chấn kinh.
Viên Khả Kiều càng không dám tin.
Cô ta biết Tứ Bảo, cậu ta biết võ công, là võ công thực sự, không phải là kiểu đánh nhau đầu đường.