Về phần Hoàng Định Bang và Thanh Huyền biến mất, không ai nhắc lại nữa.
Lúc chuẩn bị rời đi, Tiêu Thập Nương đi đến trước mặt Lý Dục Thần, cúi người nói: “Cậu Lý, tôi có một yêu cầu quá đáng”.
Bà ta không nói, mọi người cũng đã sớm đoán được của ý đồ của bà ta.
Lý Dục Thần nhìn thấy ánh mắt của bà ta, một cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen biết đánh úp lại.
“Bà Tiêu…”, Lý Dục Thần mở miệng nói.
“Gọi tôi Thập Nương là được rồi”, Tiêu Thập Nương thản nhiên cười nói: “Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy, cậu không cần khách khí”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, Thập Nương, nếu đã nhúng tay vào chuyện của bà, tôi cũng không thể không quan tâm đến được. Tôi có thể đi xem bệnh của bố bà, nhưng có thể chữa khỏi hay không, tôi không dám đảm bảo”.
Tiêu Thập Nương mừng rỡ nói: “Cậu có thể đi, tôi đã rất biết ơn rồi”.
Nghe nói Lý Dục Thần muốn đến nhà họ Tiêu ở thành phố Tuyên, những người khác đều vô cùng hâm mộ. Trong lòng ai nấy đều tính toán xem nên tìm lý do gì để mời cậu Lý đến nhà mình.
Không nói đến mọi người đang nghĩ như thế nào, Lý Dục Thần đồng ý với Tiêu Thập Nương sẽ đến thành phố Tuyên, liền gọi điện cho Mã Sơn, để anh ta tự mình đến thành phố Cô đưa Chu Lợi Quân về.
Rất nhanh Mã Sơn đã đến thành phố Cô, áp giải Chu Lợi Quân trở về thành phố Hòa.
Thái Vĩ Dân vẫn còn đang ở Ngô Đồng Cư, đang gọi điện với thuộc hạ, bảo bọn họ chuẩn bị tốt, đề phòng Chu Lợi Quân sẽ tìm tới.
Dù sao Chu Lợi Quân cũng là bá chủ Vụ Châu, thế lực rất lớn, cũng rất có tiền. Các gia tộc lớn ở thành phố Hòa không sợ gã ta, nhưng Thái Vĩ Dân không thể không cẩn thận được.
Gã ta không thể cứ trốn tránh ở Ngô Đồng Cư, dựa vào Lý Dục Thần che chở để sống mãi được.
Phục tùng Lý Dục Thần là vì gã ta nhìn trúng lực lượng cường đại của Lý Dục Thần.
Nhưng Thái Vĩ Dân lăn lộn ngoài đời nhiều năm như vậy, hiểu rất rõ một đạo lý, nếu muốn để người ta làm chỗ dựa vững chắc cho mình, mình phải tạo ra chút tác dụng trước đã. Không có chỗ dựa nào muốn nuôi một con sâu mọt cả.
Đúng lúc này, Mã Sơn đã trở lại, cũng đưa Chu Lợi Quân về đây.
Thái Vĩ Dân vô cùng khiếp sợ với năng lực của Lý Dục Thần.
Trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh đã tìm được Chu Lợi Quân, hơn nữa còn đưa gã ta nguyên vẹn đến trước mặt mình.
Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Thái Vĩ Dân lại có chút cảm động.
Đã rất nhiều năm rồi gã ta không có cảm xúc như thế, một người lăn lộn ngoài đời nửa đời người, đánh đánh đấm đấm, tất cả quan hệ đều dựa vào lợi ích, đều là lợi tự vào đầu, cùng lắm là chỉ có chút nghĩa khí giang hồ.
Bây giờ gã ta bị Chu Lợi Quân trả thù, Lý Dục Thần chẳng những chạy tới bệnh viện, cứu mạng gã ta, nối liền cánh tay cho gã ta, mà còn tự mình đi bắt Chu Lợi Quân giao cho gã ta xử lý.
Đi đâu mà tìm được lão đại như vậy, chỗ dựa vững chắc như vậy?
Giờ phút này, Thái Vĩ Dân cũng quyết định cả đời này sẽ đi theo Lý Dục Thần, núi đao biển lửa, có chết cũng không sợ!
Chu Lợi Quân quỳ trên mặt đất, sợ hãi cầu xin Thái Vĩ Dân tha mạng.
Làm sao Thái Vĩ Dân có thể tha cho gã ta được.