Lý Dục Thần nói: “Phải rắc rối thế sao?”
Liễu Kim Sinh nói: “Tôi không đánh lại được cậu. Nhưng nếu cậu cưỡng ép, tôi thà hủy cái nhà này, cũng sẽ không để cậu lấy đồ đi”.
Chị Mai cau mày, nói: “Liễu Kim Sinh, ông cố ý phải không? Biết chúng tôi đến, cho nên đã giấu đồ đi. Đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng may ông để đồ ở chỗ khác, thậm chí không ở trong thành phố Dũng, chúng tôi đi đâu tìm?”
Liễu Kim Sinh nói: “Yên tâm, chắc chắn đồ ở trong nhà tôi. Nhà họ Liễu lớn như vậy, cũng đủ giấu rồi”.
Chị Mai còn muốn nói gì, nhưng Lý Dục Thần ngăn lại.
“Được, tối nay, tôi đi trên trăng đến lấy”, Lý Dục Thần nói.
Liễu Kim Sinh gật đầu: “Vậy tôi cung kính chờ cậu”.
Rồi nhìn chị Mai một cái, ánh mắt hơi phức tạp, khẽ thở dai một hơi: “Hai người đến, chắc đã mệt, chỗ ở đã được sắp xếp xong, tôi cho người đưa hai người qua đó. Bữa tối ở Liễu Hạ Triều Âm, mời hai người thưởng thức, nếm thử bếp riêng của nhà họ Liễu tôi”.
Lý Dục Thần không tỏ ý kiến, nhìn sang chị Mai.
Chị Mai đứng lên: “Chỗ ở thì không cần đâu, chúng tôi tự tìm chỗ. Còn về bếp riêng của nhà họ Liễu ông, thì thôi đi, tôi sợ không ăn nổi. Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Nói xong, liền quay người bỏ đi.
Đương nhiên Lý Dục Thần cũng đi theo ra.
Rời khỏi nhà họ Liễu, Lý Dục Thần hỏi: “Chị Mai, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Chị Mai nói: “Đương nhiên là đi thuê phòng”.
Khách sạn rất dễ tìm, nhưng nơi này vượt ngoài dự liệu của Lý Dục Thần.
Họ đều không thiếu tiền, cũng là có người thân phận, theo lý thì phải tìm được khách sạn năm sao, hoặc là câu lạc bộ.
Nhưng chị Mai tìm một khách sạn nhỏ bên đường. Phòng rất cũ, chỉ có mặt tiền được sửa sang một chút, trên biển hiệu viết khách sạn ấm áp. Bên cạnh cửa còn có một chiếc hộp đèn chưa tháo ra, có lẽ đèn đã hỏng từ lâu, nét chữ bên trên cũng đã mờ, viết “nhà khách Bạch Ngọc Lan”.
Đại sảnh rất nhỏ, có lẽ cũng không thể gọi là đại sảnh, ở chỗ cửa vào làm môt cái quầy bar, có một người phụ nữ trung niên ngồi ở đó, đang xem phim trên điện thoại.
Chị Mai đi vào, nói một câu.
Lý Dục Thần nghe rất rõ ràng, nhưng không thể xác định mỗi một chữ viết thế nào, đại khái là:
“Hoa lan bên lò đã nở hai cành, một bên kết quả, một bên con cháu”.
Người phụ nữ trong quầy bar ngẩng đầu, nhìn chị Mai, hơi ngẩn người, nói: “Hoa lan bên lò chỉ có một cành, cành đổ cành cắt đều có, có lấy không?”
Chị Mai nói: “Một cành thì một cành!”
Người phụ nữ nói: “Báo dây leo đi”.
Chị Mai nói: “Trăng lưỡi liềm ở bụi hoa”.
Người phụ nữ đứng lên, vẻ mặt trở nên cung kính, vô tình liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: “Đi theo tôi”.
Bên cạnh là cầu thang, đi lên trên là phòng khách, nhưng người phụ nữ đi đến phía sau giữa cầu thang, mở cửa ngách.
Đi qua cửa ngách là một sân viện. Chính bắc của sân viện có một bức tường, không có cửa. Bên tường có một cầu thang sắt hình chữ, thông đến tầng ba.