Nếu ngay cả điểm ấy mà La Bội Dao còn không hiểu rõ, sẽ không phải là La Bội Dao mà Trần Định Bang từng thích.
Trần Định Bang cảm thấy nên lấy uy nghiêm của người làm bố để buộc Trần Văn Học hoàn thành cuộc hôn nhân này, mọi chuyện sẽ hoàn toàn may mắn. Nhưng ông ta vẫn xem nhẹ quyết tâm của Trần Văn Học, càng không ngờ nửa đường lại xuất hiện một kẻ tên là Lý Dục Thần.
Bây giờ cuộc hôn nhân giữa hai nhà Trần Hoàng đã bị phá huỷ, con lớn Trần Chí Hổ còn gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Trần Chí Hổ có ngu ngốc đến thế nào đi nữa thì cũng là con của ông ta, ông ta không có khả năng mặc kệ. . Truyện Kiếm Hiệp
Cũng may Hoàng Tổ Hùng đã đồng ý ra mặt.
“Hoàng gia chủ, ông xem, hôn nhân của hai đứa bé…”, ở trước mặt Hoàng Duy Long, Trần Định Bang còn muốn cứu vãn một chút.
Đương nhiên Hoàng Duy Long hiểu được ý của Trần Định Bang, cười khổ lắc đầu nói: “Trần gia chủ, chuyện này chỉ sợ không phải chỉ có mỗi ông và tôi muốn là có thể quyết định được. Người trẻ tuổi bây giờ đều có chủ kiến độc lập của chính mình, không phải ở thời đại của chúng ta, đặt tất cả lợi ích của gia tộc lên đầu, vì gia tộc có thể hy sinh mọi chuyện cá nhân nữa”.
Trần Định Bang thở dài: “Đúng vậy, bọn họ đâu thèm quan tâm đến những chuyện đó, không gây thêm phiền toái cho mình đã không tệ rồi”.
“Không có biện pháp nào cả, thời đại thay đổi”, Hoàng Duy Long nói.
Hai người đang cảm thán, Phan Phượng Anh lại đột nhiên vọt vào, kêu to: “Định bang, Chí Hổ nó… hình như nó không ổn rồi!”
Trần Định Bang lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy nhìn bà ta.
Hoàng Duy Long cũng đi theo.
Trần Chí Hổ ở trong phòng, lăn từ trên giường xuống đất, cả người co giật, khóe miệng trào bọt mép, đau đớn rên rỉ phun cả nước bọt ra.
Phan Phượng Anh sốt ruột đến mức chảy nước mắt.
Trong lòng Trần Định Bang cũng sốt ruột, nhưng ông ta cũng không có biện pháp nào, chỉ có thể an ủi: “Phu nhân, hẳn là không có việc gì, chờ một chút đi”.
Lúc này, người hầu đến báo lại, nói Hoàng lão tông sư đã trở về.
Trần Định Bang mừng rỡ: “Đi, theo tôi đi nghênh đón!”
Sau đó ông ta và Hoàng Duy Long vội vã đi ra ngoài.
Phan Phượng Anh nhìn con trai một cái, cũng đi theo ra ngoài.
Tới phòng khách, thấy Hoàng Tổ Hùng, Phan Phượng Anh cũng không thèm quan tâm đến lễ nghi, sốt ruột hỏi han: “Thế nào? Hoàng lão tông sư, con tôi được cứu rồi sao?”
Hoàng Tổ Hùng nhìn bà ta một cái, sau đó nhìn về phía Trần Định Bang, nói: “Trần gia chủ, xin lỗi, về sau tôi sẽ không xen vào chuyện nhà họ Trần nữa”.
Ông ta nói xong câu đó, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.
“Vì cái gì?”, Phan Phượng Anh không nhịn được hét lớn.
Trần Định Bang và Hoàng Duy Long vẫn duy trì trầm mặc, trong lòng lại tràn ngập khiếp sợ. Tuy rằng chưa nói, nhưng bọn hắn đã đoán được nguyên nhân.
Hoàng Tổ Hùng nói mặc kệ, vậy chỉ có một khả năng, ông ta đã thua Lý Dục Thần.
Nhưng sao có thể? Đây là nghi vấn trong lòng Trần Định Bang và Hoàng Duy Long.
Hoàng Tổ Hùng thở dài một hơi, nói với Hoàng Duy Long: “Chúng ta đi thôi”.