Bên ngoài vang lên tiếng quát to của ông ta: “Ông Vương kia! Đồ chết tiệt nhà ông, có giỏi thì đừng có chạy!”
Thấy hai người họ đùa bỡn nhau như vậy, mọi người lại càng cười ngặt nghẽo hơn.
Lý Dục Thần ngồi xem sư phụ Vinh và ông chủ Vương người bỏ chạy kẻ đuổi theo, lắng nghe tiếng cười ngập tràn trong phòng, bỗng nhiên hiểu ra lời chị Mai nói.
Đúng vậy, con người còn sống thì còn phải sinh hoạt. Người không có sinh hoạt thì chỉ là cái xác không hồn.
Tự ngẫm lại bản thân từ ngày xuống núi tới nay lúc nào cũng bận bịu hết chuyện này tới chuyện khác, vội vội vàng vàng, không để ý tới niềm vui và sự chân thực của cuộc sống.
Hiện tại, vì huyết mạch Thiên Ma khôi phục mà tâm ma rung chuyển, sát nghiệt tăng lên.
Điều này trái với mục đích mà sư phụ bảo anh xuống núi quan sát cuộc sống đời thường.
Đúng là anh nên nghỉ ngơi thật tốt, trải nghiệm một chút cuộc sống đích thực.
Chỉ có điều anh có phần lo lắng, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.
Sau khi cười xong, Lý Dục Thần nói với chị Mai: “Chị không gọi hai người họ lại à? Lỡ như đánh nhau thật, bị thương thật thì không hay”.
Chị Mai cười nói: “Cậu cứ lo cho cậu đi. Hai người đó diễn kịch cho chị xem đấy thôi! Lúc không có chị ở đây, hai người đó thân nhau lắm. Chưa biết chừng bây giờ đang ngồi uống rượu ngoài quán rồi ấy chứ!”
Lý Dục Thần ngạc nhiên, còn có chuyện như vậy nữa sao?
Lúc này, Đinh Hương đã hơi hiểu ra câu sư phụ Vinh nói ban nãy, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy đỏ bừng: “Chị Mộng Đình, em nghĩ là mình nên đi học thôi, nếu không sẽ không theo kịp tiến độ bài vở, cuối kỳ sẽ bị rớt tín chỉ mất”.
Chị Mai nói: “Vậy là đúng rồi, còn nhỏ tuổi thì học hành là quan trọng nhất”.
Đinh Hương nói: “Dạ, chị Mai, em về đây. Chị cũng mau đi tìm ông chủ Vương và sư phụ Vinh đi ạ, lỡ như không phải bọn họ đi uống rượu mà đi song túc song phi thì sao”.
Nói rồi cô ấy tinh nghịch làm mặt quỷ một cái rồi chạy ra ngoài.
Mới đầu chị Mai sững sờ, sau đó không khỏi mắng một câu: “Cái con ranh này! Rốt cuộc em có hiểu hay không thế? Đại học nổi tiếng kiểu gì mà lại dạy hư em thế hả!”
Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình không nhịn được cười vui vẻ.
Hai ngày nay, cuộc sống rất êm đềm, không có ai tới kiếm chuyện, những chuyện đã dự đoán cũng không xảy ra.
Nhưng Lý Dục Thần luôn có cảm giác mình bị rơi vào trong một vòng xoáy.
Vòng xoáy này chỉ đang tích trữ năng lượng mà thôi.
Hai ngày nay, Lâm Mộng Đình gần như luôn theo sát chăm sóc cho Lý Dục Thần.
Anh không dùng pháp thuật để xử lý vết thương trên đùi, cũng không dùng loại thuốc nào đặc biệt, cứ để mặc cho nó từ từ tự lành.
Kiếm khí của kiếm Huyền Minh lưu lại trên vết thương dần dần biến mất, chỉ để lại một vết sẹo màu da.
Lâm Mộng Đình vuốt nhẹ vết sẹo mà theo cô thấy là đáng sợ đó, đau lòng nói: “Dục Thần, không phải anh có cơ thể của tiên nhân hay sao? Tại sao lại bị để lại sẹo vậy?”
Lý Dục Thần cười nói: “Tôi cố ý để lại vết sẹo này đấy”.
“Tại sao?”