Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy tay vệ sĩ ngay lập tức ngồi xổm xuống, bảo vệ Tra Minh Huy cả trước lẫn sau.

Giờ phút này, miễn là đạn không mọc mắt, không rẽ hướng thì cho dù bắn từ hướng nào, nhất định cũng sẽ bị vệ sĩ ngăn cản.

Cái này gọi là nuôi binh nghìn ngày, dùng binh chỉ một giờ. Vào thời điểm mấu chốt, vệ sĩ phải làm bia đỡ đạn cho kẻ thuê họ.

Những võ sĩ còn lại cũng đứng chắn trước người Tra Võ Anh.

Tra Võ Anh thì thầm vài câu vào tai vệ sĩ vừa nổ súng hồi nãy.

Tên vệ sĩ gật đầu, lại bắn hai phát súng liên tục về phía Lý Dục Thần.



Một phát súng vẫn vào chân, phát súng còn lại thì vào vai.

Đoàng đoàng!

Hai tiếng súng gần như vang lên cùng một lúc, có thể thấy tay vệ sĩ đã nổ súng nhanh nhường nào.

Đó cũng là người dùng súng giỏi nhất trong nhà họ Tra.

Lý Dục Thần nhếch mép cười một cách khinh thường, vẫn đứng yên ở đó, không mảy may bị thương.

Trong khi Tra Minh Huy đang bị bọn vệ sĩ bao quanh thì lại kêu lên thảm thiết.

“Á!”

Lúc này, từ trong thâm tâm Tiểu Dương khâm phục Lý Dục Thần sát đất.

Làm sao được như thế hay vậy?

Cậu ta chẳng dám tin vào mắt mình.

Đây là thần chứ không phải người nữa rồi!

Bọn vệ sĩ cũng đực mặt ra.

Không ai hiểu nổi Lý Dục Thần đã làm vậy bằng cách nào.

Bọn họ vô cùng khiếp sợ trước hành động thần kỳ của anh, thậm chí điều đó đã khiến họ bỏ quên tiếng la đinh tai nhức óc của Tra Minh Huy.

Ai nấy cũng ngẩn người ra đó, bần thần trợn tròn mắt nhìn Lý Dục Thần như thể thấy ma, thấy thần.

Tiếng thét đau đớn của con trai đã kéo tâm trí của Tra Võ Anh trở về hiện thực, trong lòng ông ta đau xót và hối hận khôn nguôi.

Nếu là người bình thường thì có lẽ đã giận quá hóa rồ từ lâu.

Nhưng với tư cách là người cầm trịch nhà họ Tra, Tra Võ Anh đã một tay quán xuyến cơ ngơi khổng lồ của gia tộc suốt mấy chục năm, từng trải nghiệm đủ loại phong ba cũng như gian lao thử thách.

Ông ta biết rằng mình phải giữ bình tĩnh vào những lúc thế này.

“Mau đưa thiếu gia vào trong cho bác sĩ cầm máu!”

Tra Võ Anh ra lệnh, sau đó bước ra một bước, cúi người với Lý Dục Thần.

“Cậu Lý, kẻ hèn họ Tra này có mắt mà không biết Thái Sơn, xúc phạm cậu, tuy không dám xin cậu tha thứ nhưng xin cậu Lý đây hãy bỏ qua cho chúng tôi. Chúng tôi xin vâng theo bất cứ điều kiện của cậu”.

Đây chính là khí phách của người đứng đầu một gia tộc lớn, co được dãn được.

“Ông có phải người có toàn quyền quyết định ở nhà họ Tra không?”

Lý Dục Thần liếc ông ta, anh cần phải xác nhận thân phận của kẻ này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK