Mục lục
Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần biết tôi là ai, tôi nói với ông vậy, Thiệu Cư Ông đã chết rồi, do tôi giết”.

“Cậu giết ông ta?”, Miêu Nhữ Thần ngẩn người: “Không thể nào! Đại trưởng lão có pháp lực cao cường, càng có thần long hộ thể, không ai có thể giết ông ta! Nhóc thối, đừng tỏ vẻ anh hùng, ra mặt thay đám phụ nữ này, hậu quả rất thảm đấy!”

Lý Dục Thần hơi bực mình nói: “Mấy người các ông, đúng là rất ồn ào, nói rồi mà ông không tin. Nhưng tin hay không cũng không quan trọng, dù sao kết cục của ông cũng giống ông ta”.

Nói xong anh giơ tay, một đường kiếm quang bay ra từ trong bàn tay, soạt một cái bắn nhanh đi, xuyên qua lồng ngực của Miêu Nhữ Thần.

Kiếm quang từ từ quay đầu, về trong tay Lý Dục Thần, biến thành một cây châm nhỏ.

Miêu Nhữ Thần trừng to đôi mắt, không thể tin nổi nhìn Lý Dục Thần, đưa tay chỉ vào anh: “Cậu… cậu là…”

Còn chưa nói hết, người đã ầm ầm đổ xuống.

Tạ bà bà sợ hãi nhìn Lý Dục Thần, nhìn thấy châm trong tay anh, kinh hãi nói: “Cậu… làm sao cậu biết châm pháp Ngũ Ương của nhà họ Tạ?”

Lý Dục Thần cười nói: “Đừng vừa nhìn thấy châm, thì nói là châm pháp của nhà họ Tạ bà”.

Tạ bà bà ngạc nhiên: “Nhưng… nhưng, thủ pháp châm hóa kiếm này, chẳng phải là cảnh giới cao nhất của châm pháp Ngũ Ương sao? Còn cả châm trong tay cậu…”

Tạ bà bà muốn nói lại ngừng.

Lúc này, người của Miêu Nhữ Thần đưa đến nhìn thấy Miêu Nhữ Thần chết đột ngột, chân tay hoảng loạn, cướp thi thể của Miêu Nhữ Thần định bỏ chạy.

Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng, đối với phái Âm Sơn, anh cũng chẳng có chút lòng trắc ẩn thương xót, đưa tay ra, nhằm thẳng vào đám người hoảng loạn phía trước, bỗng nắm bàn tay.

Những người này liền ầm ầm nổ tung, giữa biển hoa, chỉ còn lại một làn sương máu màu đỏ.

Một lúc sau, đã tiêu tan theo gió.

Tạ Hồng Yên đứng ở đó, nhìn quanh ngơ ngác, mất hồn như nằm mơ.

Gió mát thổi đến, mang theo hương thơm thanh mát của hoa.

Nếu không phải hoa tàn cành nát, còn có rắn trùng chết khắp đất, nói với các cô gái Bách Hoa Cốc, vừa nãy nơi này thực sự đã xảy ra cuộc chiến thảm liệt, thì họ thực sự cho rằng mình bị ảo giác.

Lúc này, Lý Dục Thần đã dắt tay Lam Điền, men theo con đường nhỏ ở biển hoa đi thật xa.

Nhìn bóng lưng của Lý Dục Thần biến mất trong biển hoa, Tạ Hồng Lăng lập tức định thần lại từ trong chấn kinh.

“Bà bà, rốt cuộc cậu Lý này là ai?”

Cánh tay của Tạ bà bà cầm cây nạng đầu rồng run lên, lồng ngực phập phồng, có vẻ rất kích động.

“Vừa nãy các cô nhìn thấy chưa? Cậu ta cũng dùng châm!”

“Đúng thế, là một cây châm”.

Khi Tạ Hồng Yên bị Miêu Nhữ Thần tóm, đối diện với Lý Dục Thần, nhìn rất rõ ràng. Trong lòng cô ta cũng vô cùng chấn hãi.

“Dùng châm hóa kiếm, một kiếm giết chết Miêu Nhữ Thần, không ngờ anh ta lợi hại như vậy!”

“Người ta dùng châm, chúng ta cũng dùng châm, nhưng khoảnh cách lại lớn như vậy?”, Tạ Bích La nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK