“Không dám nhận (ôm quyền)”.
Cứ tưởng cuộc trò chuyện sẽ kết thúc, ai ngờ Lâm Mộng Đình lại gửi một tin nhắn.
“Cô có kẻ thù không?”
Lâm Mộng Đình ngây người, trả lời.
“Không có”.
Sau đó gửi một dấu “?”.
Cô không hiểu vì sao Lý Dục Thần lại hỏi như vậy, nhưng thấy anh vẽ vời trên điện thoại mất một lúc lâu, lại gửi một câu.
“Sau này đừng đi chơi đêm một mình, coi chừng đàn ông xa lạ”.
Lâm Mộng Đình càng khó hiểu hơn, cũng không trả lời tin nhắn, chỉ nhìn anh.
Lý Dục Thần vẫn còn đang vẽ trên điện thoại, gửi một câu.
“Cô quá xinh đẹp”.
Lâm Mộng Đình không ngờ anh lại tán tỉnh bằng cách này.
Mặc dù chỉ là một câu nói rất bình thường, nhưng vì có sự cũ kĩ trước đó làm nền mới có hiệu quả bất ngờ.
Nếu một người đàn ông khen cô kiểu này trước mặt cô, cô sẽ không có bất cứ cảm giác gì, thậm chí có thể còn thấy phản cảm.
Nhưng không hiểu sao bây giờ cô lại thấy vui vẻ, người đàn ông ở đối diện này trông có vẻ xa cách với xã hội, nhưng cũng không phải là một người vô vị.
Là cô cả của nhà họ Lâm, phần lớn những khi đi ra ngoài, cô đều có tài xế riêng đưa đón, đôi khi còn có vệ sĩ theo bên cạnh.
Có rất ít cơ hội được ngồi một mình với một người đàn ông trong quán ven đường ăn khuya, không bị người khác làm phiền như thế này.
Lúc này Lâm Mộng Đình mới có cảm giác mình là một người chân thật và sống động.
Chứ không phải “cô cả” sống trong nhà họ Lâm kia.
“Vậy anh có được tính là đàn ông xa lạ không?”, Lâm Mộng Đình trả lời.
“Đương nhiên không phải rồi, tôi là chồng chưa cưới của cô”. . ngôn tình ngược
“Cút đi!”
Lâm Mộng Đình giả vờ tức giận đặt điện thoại xuống, nhưng trong lòng không hề giận chút nào.
Nhưng hình như Lý Dục Thần lại tưởng là thật, anh trả lời câu “được thôi” rồi đứng dậy.
Lâm Mộng Đình lập tức sững sờ nhìn bóng lưng bỏ đi của anh, không hiểu có chuyện gì.
Không thích đùa đến thế cơ à?
Rõ ràng anh là người nói đùa trước cơ mà.
Nghĩ đi nghĩ lại, người ta từ trên núi xuống, chắc không chấp nhận được từ “cút” này thì phải.
Hầy, đúng là không nên nói như vậy.