Mục lục
Khuynh Tẫn Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nông trại cũ nát, bóng dáng màu tím cùng bóng dáng đen huyền trên dưới bay vọt.

Trong thời gian ngắn, trải qua hơn mười hiệp.

Sau khi tách ra, sắc mặt Ngụy Quang Hàn mơ hồ trắng bệch, trên khuôn mặt lạnh lùng của Tần Vô Phong mang theo một tia trào phúng:

“Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’, cũng chỉ là như vậy.”

“Ngươi...”

Trên khuôn mặt trắng đến trong suốt của Ngụy Quang Hàn mang theo một tia tức giận, lệ chí khóe mắt dịu dàng như muốn rơi,

bên trong vết nước mắt tràn đầy ánh sáng màu đỏ lướt qua.

“Hãy xưng tên ra.”

Ý khinh thường trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong càng thêm rõ ràng:

“Tần Vô Phong... Nhớ kỹ, Tần Vô Phong là người đánh bại ngươi.”

Bước chân Ngụy Quang Hàn có chút bất ổn, khóe miệng chậm rãi tràn ra vết máu đỏ tím, sắc mặt càng lúc càng trắng gần như trong suốt, trên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị của hắn mang theo một nụ cười quỷ dị:

“Không... Ta còn chưa thua, lẽ nào, ngươi không biết công lực của ta có hơn nửa là bị phong ấn sao???”

Hắn không hề cố kỵ lau đi vết máu khóe miệng:

“Ngươi cho là, làm Vô Gian vực chủ ‘Diêm La’, ta có thể nào tùy ý để võ công của mình bị phong đúng không???

Bởi vì người nọ từng nói qua, thủ pháp phong ấn của hắn đặc biệt, gặp phải đối thủ cực mạnh, phong ấn sẽ tự động giải trừ, đây là chân chính gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu thì yếu.

Con ngươi của Tần Vô Phong co rụt lại, bởi vì hắn biết Ngụy Quang Hàn không hề lừa hắn, hắn cảm giác được khí tức trên người Ngụy Quang Hàn đang không ngừng mạnh lên.

Dòng máu luôn luôn băng lãnh của Tần Vô Phong, bắt đầu sôi trào lên, nắm chặt thiết phiến trong tay.

Thực sự là đối thủ kỳ quái, người như vậy, bọn họ vốn hẳn là giả bộ đánh thẳng, đáng tiếc...

Vừa nghĩ tới tóc tai bù xù tuyệt mỹ dung nhan mang lệ của Vân Khuynh, tâm Tần Vô Phong một trận co giật, Ngụy Quang Hàn, trọn kiếp này, bọn họ chỉ có thể là kẻ địch.

Thân ảnh vừa tách ra, sau khi hai người kết thúc nói chuyện liền lập tức dây dưa lẫn nhau.

Đoạn nhận Tình Sinh ngăn cản thiết phiến của Tần Vô Phong, tay áo màu tím cùng tay áo đen huyền của hai người tung bay cùng một chỗ, hai người cùng nhau xoay người trong không trung, trên khuôn mặt yêu dị của Ngụy Quang Hàn mang theo một tia tiếc nuối:

“Ở tuổi của ngươi, thân thủ như vậy, trên đời hẳn là có một không hai...

Đáng tiếc... Chúng ta là địch không phải hữu, lúc xuất hiện địch thủ cường đại như ngươi, phải sớm một chút bóp chết.”

Sợi tóc màu đen của hai người tung bay theo gió, bay lượn trong lúc hai người tương đối, Tần Vô Phong trên tay dùng lực, hừ lạnh nói:

“Ngươi quá tự phụ rồi.”

Đoạn nhận Tình Sinh trong tay Ngụy Quang Hàn bị ấn xuống vài phần, thân thể Tần Vô Phong nhảy lùi ra sau vài mét, thiết phiến trong tay nhanh như ánh sáng, tự động thoát ly ngón tay thon dài của Tần Vô Phong, giống như có có ý thức tấn công về phía cổ của Ngụy Quang Hàn còn chưa kịp thu hồi động tác.

Trong nháy mắt, liền lưu lại một vết máu, may là Ngụy Quang Hàn phản ứng nhanh, bằng không, sẽ không chỉ là một vết máu, mà là toàn bộ cái đầu bị cắt xuống.

Mà hiện tại, cho dù không khoa trương quá mức như vậy, trên cổ Ngụy Quang Hàn cũng bị để lại vết tích thật sâu.

Ngụy Quang Hàn lấy tay bịt chặt vết thương, dòng máu tím đỏ chảy ra từ khe hở.

Trong con ngươi đỏ như máu của hắn lưu chuyển một loại ánh sáng dị dạng:

“Vết thương này, ta sẽ nhớ kỹ.”

Thân ảnh đen huyền của Tần Vô Phong dừng trên một cây đại thụ cách đó không xa, vẻ mặt vẫn là lạnh lùng và ngạo nghễ:

“Chỉ cần ngươi còn mạng để nhớ.”

Con ngươi màu máu của Ngụy Quang Hàn lóe lóe:

“Tần Vô Phong, không chỉ Minh Tuyên phải nhớ đến ta, ngươi cũng cần phải nhớ kỹ ta, vết thương ngày hôm nay, ngày khác gặp lại, ta nhất định sẽ đòi lấy.”

Ý của Ngụy Quang Hàn, hình như là muốn kết thúc trận chiến rời đi???

Đối thủ như Ngụy Quang Hàn, tâm tư Tần Vô Phong tự nhiên là giống hệt Ngụy Quang Hàn lúc đầu —-

Giết chết, vĩnh viễn cắt bỏ hậu hoạn.

Thế nhưng... Ngụy Quang Hàn, dường như có quỷ dị khác.

Đáy lòng Tần Vô Phong mọc lên một cảm giác không tốt, lẽ nào???

Còn chưa nghĩ ra cái gì, trên khuôn mặt yêu dị của Ngụy Quang Hàn ở trước mắt hắn xuất hiện nụ cười quỷ dị, trong nụ cười mang theo vài phần thảm đạm, vài phần không cam lòng, vài phần quyết tuyệt.

Vết thương trên cổ hắn chảy xuống mảng lớn màu máu tím đỏ, cấp tốc ngưng tụ thành giọt, chậm rãi rơi xuống.

Trong lúc Tần Vô Phong còn chưa phản ứng kịp, thân thể Ngụy Quang Hàn vặn vẹo, dĩ nhiên chậm rãi trở nên mờ đi.

“Tần Vô Phong... Nhất định phải nhớ kỹ ta, nhớ kỹ ta...”

Nhớ kỹ ta... Nhớ kỹ ta...

Ba chữ này còn đang quanh quẩn trong không khí, toàn bộ thân thể Ngụy Quang Hàn đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một giọt máu tím đỏ tại nơi hắn vừa đứng, rớt xuống rơi vào trong bùn đất.

Tần Vô Phong ngạc nhiên nhìn nông trại không một bóng người trước mắt, Ngụy Quang Hàn một đại người sống, dĩ nhiên ở trước mắt hắn lặng yên không một tiếng động biến mất???

Những thủ pháp này, có chút giống với quỷ hút máu, giáo đình, và tiên thuật của Tương Ly quốc...

Còn có màu sắc đôi mắt của Ngụy Quang Hàn, chẳng lẽ, Ngụy Quang Hàn đến từ Tương Ly quốc???

Tần Vô Phong hơi nheo mắt lại, cũng tốt.

Như vậy cũng tốt, tuy rằng biết giết Ngụy Quang Hàn là lựa chọn tốt nhất, thế nhưng, đáy lòng hắn còn có một tia do dự.

Đối thủ như vậy, quá hiếm có, giữ lại, cũng là một cách tôi luyện bản thân.

Ngụy Quang Hàn dựa vào năng lực của mình trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, như vậy hắn cũng không có nửa phần áp lực tâm lý.

Vô luận là đối với Vân Khuynh, hay Tần gia, hoặc là đối với chính hắn đều có ăn nói.

Ngụy Quang Hàn, là đối thủ cực mạnh ngang sức trong mấy năm hắn mới gặp được, vô luận là đọ sức truy tra Liên Phù lúc trước, hay là về võ học.

Hắn tự nhiên sẽ không quên hắn.

Chậm rãi thu hồi thiết phiến trong tay, hắn, chờ mong lần thứ hai gặp lại Ngụy Quang Hàn.

Thu hồi nỗi lòng, hắn nhảy lên rời đi.

Trở lại Tần phủ, tốc độ của Tần Vô Phong chậm lại không ít.

Trở lại, có cần đến chỗ Vô Song và Vân nhi nhìn một cái hay không???

Lấy tính cách ẩn dấu bá đạo của Vô Song, cùng với tao ngộ lần này của Vân nhi, có lẽ, khó có thể yên lành đúng không???

Tần Vô Phong không khỏi lo lắng, do dự nhiều lần, cuối cùng đi về phía ‘Phù phong các’ của Tần Vô Song.

Kỳ thực hắn hoàn toàn là đa tâm, Tần Vô Song sau khi gặp được Vân Khuynh, tính cách ôn nhu càng ngày càng tăng, trưởng thành như vậy hiện đang trong lúc không hay biết biến hóa, những người khác căn bản không thể phát hiện.

Huống hồ, Tần Vô Song cho tới bây giờ cũng không phải loại người không hiểu lẽ phải, hắn tự nhiên biết lần này là ai sai, hắn sẽ không trách Vân Khuynh.

Chỉ cần Tần Vô Song cho rằng Ngụy Quang Hàn chỉ là một người chẳng liên quan gì đến Vân Khuynh, như vậy, Tần Vô Song chắc chắn sẽ không mất đi khống chế mà thương tổn Vân Khuynh.

Lúc trước Tần Vô Song hỏi Vân Khuynh, nếu như Tần Vô Phong giết Ngụy Quang Hàn, Vân Khuynh có vui hay không.

Đáy lòng Vân Khuynh tuy rằng rất mờ mịt, thế nhưng nét mặt của y vẫn mang theo nụ cười ôn nhu liền làm thành trả lời.

Như vậy, cảnh báo về Ngụy Quang Hàn nơi đáy lòng Tần Vô Song, lập tức giải trừ, dù sao, hắn đã từng tra Vân Khuynh, biết y trước khi gả vào Tần gia, chưa bao giờ ra khỏi cửa, cũng chưa bao giờ tiếp xúc người ngoài, Ngụy Quang Hàn, ở trong lòng y, chỉ là một người qua đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK