Làn da Vân Khuynh, vì quanh năm thiếu khuyết ánh sáng mà có vẻ dị thường trắng nõn, vả lại trong trắng nõn còn có thể thấy nhẵn nhụi trơn mềm, hơn nữa có thể bởi vì hơi động tình, da thịt trắng nõn của y còn lộ ra phấn sắc nhẹ, khả ái cực kỳ dụ nhân.
Tuy rằng Tần Vô Song định lực hơn người, nhưng dưới đáy lòng cũng lung lay lợi hại.
Hắn dùng ánh mắt quá mức nóng cháy nhìn chặt vào Vân Khuynh, mà ôn độ như vậy khiến Vân Khuynh có loại xung động muốn chạy trốn.
Vân Khuynh có chút ngượng ngùng chủ động hôn môi Tần Vô Song, nỉ non:
“Không công bình... Ngươi cũng phải thoát...”
Từ trong cổ họng Tần Vô Song phát sinh vài tiếng cười sung sướng, tiện tay kéo y phục trên người mình, lộ ra thân thể hoàn toàn không đồng dạng với thân thể tràn ngập nhu nhược mỹ cảm của Vân Khuynh như vậy.
Thân thể Tần Vô Song rất rắn chắc, da cũng là màu mật ong, thân thể đường cong lưu loát hoàn mỹ đến bất khả tư nghị.
Cơ thể hắn buộc chặt tràn ngập sức bật, toàn bộ thân thể tràn ngập mỹ cảm lực lượng.
Mặt trên còn có huân chương nam nhân bình thường không có, ở trên kia, dĩ nhiên có lớn lớn nhỏ nhỏ hơn mười đạo vết sẹo, những vết sẹo này niên đại đã lâu, nhan sắc nhàn nhạt uốn lượn trên người Tần Vô Song.
Nhìn qua không chỉ không khiến người ta cảm thấy kinh khủng, trái lại có chút yêu dị mỹ lệ.
Vân Khuynh nhìn có chút ngây người, y vẫn biết mình thích nam nhân, nhưng từ trước đến giờ lại không nghĩ tới, thân thể một người nam nhân có thể khiến y nhìn đến đờ ra.
“Ha hả...”
Tần Vô Song vô cùng thân thiết hôn hôn chóp mũi y, ôn nhu triền miên thấp giọng nỉ non:
“Khuynh nhi, ngươi xem có thoả mãn không???”
Vân Khuynh sắc mặt đỏ bừng, thu lên mi nhãn, lông mi như hồ điệp lóe lóe.
Tần Vô Song liếc mắt nhìn lại, liền nghĩ tâm mình đều bị y làm cho mềm đi, tan ra.
Sau đó hắn liền động tình không gì sánh được hàm trụ môi anh đào non mềm như cánh hoa của Vân Khuynh, cũng không vội đi vào, mà ôn nhu phác hoạ thần tuyến hoàn mỹ của y.
Vân Khuynh hô hấp gấp, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy đỏ ửng, việc này, còn không có làm đến bước cuối cùng, chỉ là nhìn thân thể Tần Vô Song, liền cảm thấy khó xử như vậy, nếu như làm đến bước cuối, vậy phải làm sao đây???
Bàn tay Tần Vô Song, mềm nhẹ thong thả dao động trên người Vân Khuynh, có ôn nhu rõ ràng cùng tình nghị nồng đậm, mang theo mười vạn phần che chở và thương tiếc.
Cảm thụ được những trân trọng này, tâm của Vân Khuynh, thoáng cái liền ấm áp mềm mại lên.
Y học Tần Vô Song, đưa tay đặt ở trên người Tần Vô Song, trong ánh mắt hàm chứa yêu thương chính y cũng không biết, chậm rãi xoa nhẹ những vết sẹo nhìn kỹ còn có chút dữ tợn này.
Chờ khoảng không Tần Vô Song buông ra môi y, y nhẹ giọng hỏi:
“Những vết này... Rất đau phải không?”
Tần Vô Song đưa thần sắc đáy mắt y nhìn đến thanh thanh sở sở, trong lòng mừng thầm, vội vã trả lời:
“Lúc đó là rất đau, hiện tại sao... Khuynh nhi hôn nhẹ sẽ không đau nữa.”
Vân Khuynh vừa nghe, đôi mắt lấp lánh ngập nước mang theo xấu hổ giận dữ trừng mắt hắn, nhưng vẫn như cũ theo lời nửa ngưỡng thân thể, cẩn thận tỉ mỉ hôn lên những vết sẹo này.
“Hảo Khuynh nhi...”
Tần Vô Song thở dài một tiếng, không đành lòng Vân Khuynh khổ cực, ôm thân thể Vân Khuynh xoay người một cái, để Vân Khuynh phủ lên trên ngực hắn, như vậy Vân Khuynh hôn hắn, cũng không cần cố sức ngửa người.
Hiệu quả hắn nghiêng người, trái lại khiến Vân Khuynh vô cùng rõ ràng cảm thụ được, dục vọng cứng rắn của hắn để trên bắp đùi của Vân Khuynh.
Vân Khuynh khắc chế khuôn mặt liên tục đỏ bừng, che đậy con ngươi, cẩn thận mềm nhẹ hôn thân thể Tần Vô Song.
Tần Vô Song lúc này tự nhiên sẽ không nhàn rỗi, tay hắn, phảng phất như mang theo ma lực, mang theo điện, một tấc một tấc lướt qua da thịt Vân Khuynh.
Lưu lại tê dại say lòng người tâm cốt, cùng ôn độ kẻ khác khó có thể tưởng tượng.
Vân Khuynh theo thân thể Tần Vô Song, càng hôn càng đi xuống, không được một hồi, Vân Khuynh liền cảm thấy, dục vọng để ở sườn trong bắp đùi của y phát nóng cháy và cực đại...
Y thật sự là không có dũng khí hôn xuống tiếp...
Tần Vô Song thấy được Vân Khuynh xấu hổ, lại là lần đầu tiếp xúc tình dục, cũng không nhẫn bức y, liền nửa ôm đưa tay đặt ở sau đầu Vân Khuynh đưa y ấn đến trước mắt, hôn xuống.
Tần Vô Song cực yêu cảm giác cùng Vân Khuynh tương cứu trong lúc hoạn nạn.
Lưỡi hắn càn quét trong miệng Vân Khuynh, mời Vân Khuynh cùng múa.
Vân Khuynh cũng không tránh né, lập tức dây dưa đi lên.
Thẳng đến khi môi Vân Khuynh bị Tần Vô Song hôn đến sưng đỏ không ngớt, Tần Vô Song mới bằng lòng dừng tay.
“Hảo Khuynh nhi, phía dưới ngươi không muốn hôn, vậy dùng tay giúp ta có được hay không???”
Tần Vô Song nhẹ chạm lên vành tai trong suốt phấn hồng của Vân Khuynh, nhẹ giọng dụ hoặc nói.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh đỏ tươi ướt át, nghiêng tai đi né ra làn môi phảng phất mang theo ma lực của Tần Vô Song, trong lòng luống cuống lợi hại, chẳng biết làm như thế nào cho phải, cũng không biết nên như thế nào trả lời, liền có chút thẹn quá thành giận quát lên:
“Muốn làm liền làm, nào có nhiều chuyện như vậy???”