<tbody></tbody>Bởi vì Vân Khuynh và Vô Song ở trong phòng thuận tiện dùng đồ ăn sáng, cho nên chờ đến lúc bọn hắn ra ngoài, đã là hơn một canh giờ sau đó.
“Khuynh nhi, theo ta đi gặp đại ca một lần đi, hôm qua gặp vội vàng, ta còn chưa chính thức giới thiệu đối phương cho các ngươi.”
Vân Khuynh gật đầu.
Tần Vô Song ở trên đường đã từng nói cho y, đại ca bọn họ, là một người lãnh tình ít lời, tuy rằng từ khi sinh ra đến bây giờ chưa bao giờ cười, thế nhưng đối với thân nhân nhà mình, lại từ một nơi bí mật gần đó quan tâm chu đáo.
Vô Song còn nói đại ca hắn, thái độ làm người ổn trọng, xử sự công bằng, là một đại ca tốt đáng giá tôn kính, đáng giá kính trọng.
Về phần Tần Vô Phong kỳ quái y ngày hôm qua nhìn thấy kia...
Ngô... Cảm giác kỳ quái này, có lẽ là y quá mệt mỏi sản sinh ảo giác...
Vô Song nắm tay Vân Khuynh, đi tới trước thư phòng đại ca hắn.
Vân Khuynh khẩn trương nắm lại tay Vô Song:
“Vô Song... Ngươi có nói cho đại ca ta là nam tử không???”
Tần Vô Song gật đầu:
“Hôm qua, ta đã đem toàn bộ chuyện, đều nói cho đại ca.”
Vân Khuynh chau mày, trong mắt có thấp thỏm và bất an:
“Vậy... Đại ca ngươi có phản ứng gì không... Ân, hắn có khuyên ngươi thú một nữ tử... Hay là nói csai gì đó không???”
Vô Song buồn cười nhéo nhéo mũi Vân Khuynh:
“Ta hiện tại mới biết Khuynh nhi là một tiểu lo nghĩ quỷ, bất quá...”
Tần Vô Song cố ý chấn chỉnh sắc mặt, cực kỳ nghiêm túc nói:
“Đại ca đích xác có nói với ta vài lời.”
Ánh mắt Vân Khuynh ảm đạm, nghĩ quả nhiên không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu nam tử cùng nam tử thành hôn...
Đại ca Vô Song, phản đối bọn họ...
Tần Vô Song vốn chỉ là trêu tức Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ chậm rãi ảm đạm xuống, yêu thương không ngớt.
Lập tức ôm lấy thân thể y, đáy mắt mang theo hối hận và yêu thương:
“Khuynh nhi, ngươi hiểu lầm, đại ca nói, nếu ta thú ngươi, vậy phải đối tốt với ngươi...
Đại ca, là sẽ không phản đối người có thể chân chính cho ta hạnh phúc...”
Vân Khuynh ngẩn người:
“Cái gì???”
Tần Vô Song lập lại lần nữa:
“Ta nói, đại ca sẽ không phản đối người có thể chân chính cho ta hạnh phúc...
Trên thực tế, không chỉ là đại ca, Tần gia mọi người, cũng sẽ không phản đối.
Cho nên, Khuynh nhi, ngươi an tâm đi, không cần luôn luôn sợ sẽ không được người khác tán thành.”
Vân Khuynh có chút cảm động, vậy ra y bất an, Tần Vô Song đều biết a.
Người Tần gia sẽ không phản đối người có thể chân chính cho Vô Song hạnh phúc...
Thật là một nhà hạnh phúc hài hòa...
Vân Khuynh ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song, khóe miệng cong lên dáng tươi cười mỹ lệ phát ra từ nội tâm:
“Ta đã biết, Vô Song, kiếp này gặp được ngươi, ta thật là may mắn.”
Đáy mắt Tần Vô Song cũng vì Vân Khuynh nói mà kích động không ngớt, thế nhưng nét mặt lại khôi phục thành dáng dấp cà lơ phất phơ:
“Khuynh nhi biết là tốt rồi, sau đó Khuynh nhi nhất định phải quý trọng ta cho tốt.”
Vân Khuynh nhìn Vô Song cái dạng này, lắc đầu, thở dài nói:
“Nhất định, nhất định sẽ quý trọng Vô Song.”
“Được rồi, hết sợ rồi sao? Không sợ vậy chúng ta vào đi thôi.”
Tần Vô Song đang muốn gõ cửa, lại đột nhiên buông tay, nói với Vân Khuynh:
“Kỳ thực, Khuynh nhi, đừng nói mọi người không phản đối. Cho dù bọn họ phản đối, ta cũng sẽ kiên trì cho rằng sự lựa chọn của ta là chính xác, sẽ không vứt bỏ ngươi.”
Nói xong không đợi Vân Khuynh phản ứng liền gõ cửa.
Tần Vô Phong số khổ, quả nhiên là sớm đã ngồi công tác ngay ngắn trong thư phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa hắn ngừng bút trong tay, xoa nhẹ huyệt Thái Dương hai bên, có chút uể oải nói:
“Tiến đến.”
Vô Song lập tức đẩy cửa ra, kéo Vân Khuynh đang ở trạng thái ngốc lăng vào cửa.
Tần Vô Phong giương mắt nhìn thấy Vô Song và Vân Khuynh, ánh mắt cứng lại, tiếp theo khôi phục lãnh tĩnh.
Vân Khuynh đang tiêu hóa lời Vô Song nói, ngẩng đầu nhìn Vô Song, đang muốn nói cái gì đó với hắn, lại đột nhiên ý thức được Tần Vô Phong ở đây, lập tức quay đầu, nhìn về phía Tần Vô Phong, có chút ngại ngùng kêu lên:
“Đại ca, buổi sáng tốt lành.”
Tiếng đại ca này, không hiểu vì sao, nghe vào trong tai Tần Vô Phong, có chút chói tai nói không nên lời.
Tần Vô Song từ lâu đã đĩnh đạc ngồi vào một bên, vẫy tay hướng Vân Khuynh:
“Khuynh nhi, đến, ngồi đây đi.”
Vân Khuynh chậm rãi đến chỗ Tần Vô Song, đi tới nửa đường lại bởi vì lời Tần Vô Phong nói, ngơ ngác:
“Vân nhi, sớm.”
Vân... Vân Vân Vân nhi???
Hãn... Là gọi y sao???
Y lập tức xoay người, dùng ánh mắt hỏi nhìn về phía Tần Vô Phong.
Trong ánh mắt lãnh liệt của Tần Vô Phong, chậm rãi hòa thêm một tia ôn nhu:
“Hôm qua Vô Song nói cho ta biết chuyện các ngươi, nói muốn ta coi ngươi như đệ đệ...”
Vân Khuynh lại quay đầu nhìn Vô Song, trong ánh mắt là ôn nhu đưa tình.
“Ta vốn dự định giống Vô Song gọi ngươi Khuynh nhi...”
Vân Khuynh nghi hoặc, vậy gọi Khuynh nhi, sao lại kêu Vân nhi...
Giống như là gọi một nữ nhân... Hơn nữa, xưng hô Vân nhi này, cũng quá thân mật một chút???
Thanh âm Tần Vô Phong lại vang lên, giải thích nghi hoặc cho y:
“Nhưng Vô Song nói Khuynh nhi là cách gọi của một mình hắn... Xưng hô đặc biệt... Ta không thể gọi như vậy...
Vậy nên, ta gọi ngươi Vân nhi.”
Vân Khuynh có chút dở khóc dở cười... Tần Vô Song nam nhân này... Ngay cả một cái tên cũng nhỏ mọn như vậy...
Y không thể không gật đầu với Tần Vô Phong:
“Như vậy, đại ca tùy tiện gọi.”
Dù sao Tần Vô Phong là đại ca Vô Song, như vậy cũng là đại ca của y, gọi thân mật một chút cũng không có gì... Hơn nữa, người ta là trưởng bối, người ta muốn gọi thế nào thì cứ như vậy, y phản đối, không phải là bác bỏ mặt mũi người ta sao...
Tuy rằng Vân Khuynh nhận đồng cách gọi của Tần Vô Phong khiến tâm tình Tần Vô Phong rất tốt, thế nhưng... Thái độ chẳng hề để ý của Vân Khuynh, lại khiến hắn có chút khó chịu.
Mang theo một chút ác ý phát tiết, hắn mở miệng nói:
“Hẳn là không ai gọi Vân nhi... Như vậy, sau đó cũng chỉ có đại ca có thể gọi ngươi Vân nhi... Vân nhi, cũng là đặc biệt xưng hô của đại ca.”
Lời này vừa nói ra, sấm đánh một phòng.
Vân Khuynh và Tần Vô Song ngạc nhiên cùng nhau nhìn về phía hắn.