Chuyện khi nào???
Thế nào có thể???
Vân Khuynh đại não có chút thiếu dưỡng khí, trong lòng buồn bực không ngớt.
Nam nhân chết tiệt lại tùy tiện Tần Vô Song kia, hắn có nghe rõ hay không, nghe rõ y là nam nhân!!!
Là nam nhân hắn còn hôn???
Cổ nhân không phải đều là rất hàm súc sao, vì sao y lại gặp phải một người hào phóng như thế???
Vừa rồi Tần Vô Song không biết y không phải nương tử của hắn, không biết y là nam tử loạn hôn y còn chưa tính.
Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng đã biết, dĩ nhiên còn hôn???
Bất quá, Tần Vô Song thích hôn là chuyện của Tần Vô Song, Vân Khuynh y cũng không cần thỏa hiệp.
Vân Khuynh kịch liệt giãy dụa, dùng hết tất cả lực lượng.
Tần Vô Song nhíu nhíu mày, hơi buông ra một ít lực đạo, đầu lưỡi cũng từ trong miệng Vân Khuynh lui ra, vừa ở trên môi Vân Khuynh, liếm cắn chu vi, miêu tả hình môi duyên dáng của y, vừa hỏi:
“Lại làm sao vậy???”
Vân Khuynh giãy dụa toàn thân là mồ hôi, sắc mặt phiếm hồng, có chút mệt:
“Ta không phải nương tử của ngươi, ngươi không thể như thế đối ta, ngươi hẳn là đi tìm Vân Thù.”
Lúc nói những lời này, Vân Khuynh nghiêng mặt, lấy tay che miệng lại, rất sợ Tần Vô Song nhân lúc y không chú ý lại cắn lên.
Bạc thần của Tần Vô Song nguyên bản đặt trên môi Vân Khuynh, bởi vì Vân Khuynh giãy dụa mà sượt qua gò má Vân Khuynh, gò má Vân Khuynh truyền qua một trận ướt át tê dại, khiến y một trận mặt đỏ tới mang tai.
“Bái đường với ta chính là ngươi đúng không???”
Tần Vô Song buông tay cấm tham thắt lưng và cổ tay Vân Khuynh, thân thể ngửa ra nằm trên giường.
Hai tay giao nhau đặt ở sau đầu, nhìn như mạn bất kinh tâm, dùng cặp mắt ngăm đen thâm thúy lại sâu trầm nóng cháy không gì sánh được kia, chăm chú tập trung vào Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị Tần Vô Song nhìn rất không tự nhiên, bởi vì ánh mắt Tần Vô Song lửa nóng mà ái muội, thật giống như Vân Khuynh cởi hết y phục đứng ở trước mặt hắn...
Gặp quỷ, Vân Khuynh dưới đáy lòng khinh bỉ chính mình liên tưởng phong phú.
Y phục hiện tại của y, rõ ràng là chỉnh tề vạn phần.
“Là ta và ngươi bái đường, nhưng ta, không phải vị hôn thê chỉ phúc vi hôn của ngươi.”
Tần Vô Song quyến rũ bạc thần, cười đến không hiểu tà tứ:
“Ta không biết vị hôn thê của ta là ai, ta chỉ biết là ta cưới ngươi...
Bảo bối, ngươi sẽ không là muốn đem tướng công của ngươi đẩy cho người khác chứ???”
Bảo bảo... Bảo bối???
“Ai là bảo bối của ngươi!”
Vân Khuynh tức giận phi thường.
Tần Vô Song này thật ngang ngược, động một chút liền chiếm y tiện nghi, nếu không vừa ôm vừa hôn y, thì chính là kêu loạn nương tử bảo bối.
“Ha ha ha...”
Thấy Vân Khuynh hình dạng bị hắn khí có chút tạc mao, Tần Vô Song rất không nể tình cất tiếng cười to.
Vân Khuynh lại sát răng, cũng có chút vô lực.
Tần Vô Song người này quá vô lại, quả thực chính là khắc tinh của y.
“Mặc kệ thế nào, Tần Vô Song, ngươi nói rõ ràng ngươi rốt cuộc là có ý gì.”
Vân Khuynh thu hồi tình tự, trịnh trọng hỏi hắn.
“Ân, ý của ta là, ta cưới ngươi, ngươi liền là thê tử của ta, về phần nguyên lai cái gì vị hôn thê kia, cùng ta không có bất luận cái gì quan hệ.
Bảo bối, ngươi có hay không nghĩ tới, chính là ta và nàng vốn sẽ không có duyên phận, mà ngươi mới là người đã định trước trong mệnh của ta???”
Vân Khuynh giật mình, đối với một cổ nhân có ý nghĩ như vậy vô cùng kinh ngạc.
“Nhưng, ta là một người nam nhân, không thể làm thê tử của ngươi a.”
Vân Khuynh còn đang thuyết phục Tần Vô Song buông tha y, theo đuổi Vân Thù.
Dù sao Vân Thù ngoại trừ điêu ngoa tùy hứng một chút ra, người lớn lên đẹp, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thú nàng rất có lời, chí ít so với thú một nam nhân có lời hơn.
Tần Vô Song thu hồi dáng tươi cười, mâu quang hắc sắc nóng cháy ôn nhu như trước, chỉ là có chút bất đắc dĩ.
“Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, chỉ cần ngươi cùng ta bái đường thành thân, ngươi liền là người của ta, liền là thê tử của ta.”
Nói như vậy, nói như vậy...
Ánh mắt Vân Khuynh mơ hồ có chút ảm đạm.
Nếu như, năm xưa người nọ có thể nói ra như vậy, y sẽ có bao nhiêu hạnh phúc???
Không thể phủ nhận, Tần Vô Song lúc này nói đã đả động đến y.
Khiến y sản sinh một loại xung động muốn cùng Tần Vô Song cùng nhau thử xem hạnh phúc.
Tần Vô Song không quan tâm y là một người nam nhân, Tần Vô Song nguyện ý không hề cố kỵ thừa nhận y là người của hắn...
Biết đâu, Tần Vô Song như vậy, người như vậy, rất khó gặp lại.
Đè nén xuống tình tự cuộn trào mãnh liệt trong lòng, Vân Khuynh nhắm mắt, lại mở.
Y chăm chú tỉ mỉ nhìn Tần Vô Song, nhìn khuôn mặt anh tuấn dị thường lại tiêu sái phi thường kia, chậm rãi vung lên nhất mạt tiếu ý:
“Tốt, Tần Vô Song, ngươi đã nhận định ta, ta liền muốn nói rõ ràng cho ngươi.”