Vân Khuynh nhìn thấy một nơi ‘Thiên nhiên cư’.
‘Thiên nhiên cư’ thân có màu đỏ đen, mặt trên điêu khắc động vật chim hoa đủ các màu, đứng ở trên đường nhìn lại, rất có vài phần cảm giác lịch sự tao nhã.
Bước chân Vân Khuynh dừng một chút, nhìn Long Liễm phía sau nói: “Ở đây được không?”
Long Liễm tùy tiện nhìn lướt qua, trước cửa ‘Thiên nhiên cư’ này người đến người đi, như nước chảy, hình như sinh ý rất tốt.
Nét mặt nàng lộ ra dáng cười có thể xem là ôn hòa, nhẹ giọng nói: “Công tử cảm thấy ổn là được rồi.”
Ban đầu Long Liễm Long Khiêm kiên trì muốn gọi Vân Khuynh là nhị thiếu phu nhân, nhưng sau Vân Khuynh dùng mọi cách khuyên bảo, hai người mới bằng lòng sửa lại kêu công tử.
Vân Khuynh nghe Long Liễm không phản đối, liền nhấc chân bước về phía ‘Thiên nhiên cư’.
Lúc đi vào người ở bên trong đã có rất nhiều, Vân Khuynh nhìn quanh bốn phía, có vài bàn là đang uống rượu, thanh âm thô lỗ rất lớn nói chuyện với nhau, y không nhịn được phải nhíu mày.
Sau đó liền đi lên lầu, điếm tiểu nhị đón y lên trên: “Hai vị nghỉ chân hay ở trọ?”
Long Liễm nhìn Vân Khuynh nói: “Chúng ta không ở trọ, đem vài món đặc sắc của bản điếm lên đây là được.”
Đang lúc nói chuyện, Vân Khuynh đã tìm thấy một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Người ở lầu hai cũng không ít, thế nhưng thanh tịnh hơn rất nhiều.
Liếc mắt quét tới, dĩ nhiên mỗi bàn đều ngồi đầy, vừa lúc chỉ còn lại một bàn bọn họ ngồi, mặt bàn còn chưa kịp chà lau tỏ rõ ở đây vốn cũng vừa có khách nhân, y chỉ là đúng dịp vừa tới mà thôi.
Điếm tiểu nhị thuận theo Long Liễm, cầm lấy khăn mặt khoát trên vai lau lau mặt bàn, sau đó đưa trà lên rồi đi xuống.
Vân Khuynh đối với chuyện ăn ở luôn luôn không xem trọng, hành lý ngày ấy của y cũng là do Long Liễm thu xếp dùm.
Vân Khuynh có thể nói là thân vô xu, chỉ biết trên người Long Liễm dường như mang theo rất nhiều bạc, dọc theo đường đi ăn ở chưa từng phải chịu ủy khuất.
Bởi vì lục đại ảnh vệ ở Tần gia vào lúc ăn cơm vẫn luôn ngang vai ngang vế với người Tần gia, cho nên Long Liễm cũng không cố kỵ ngồi xuống đối diện Vân Khuynh.
Chưa tới một hồi thức ăn của họ liền đưa lên, Vân Khuynh nâng mi nhìn Long Liễm: “Long Khiêm hắn...”
Long Liễm cong cong lông mày: “Công tử không cần lo cho hắn, hắn tự có biện pháp để mình không đói bụng.”
Vân Khuynh lúc trước chưa từng thân cận với Long Liễm, không quá quen thuộc, dọc theo đường đi lần này Long Liễm chăm sóc y rất chu đáo, giữa hai người cũng nhiều nhiều ít ít bồi dưỡng ra một chút ăn ý.
Long Liễm thường ngày không quá thích nói, đối với người không quá quen thuộc, Vân Khuynh cũng không thích nói chuyện, vì vậy hai người liền bắt đầu lẳng lặng ăn.
Một lúc sau, có ba người quần áo hoa lệ, tướng mạo không tầm thường, khí chất phi phàm chầm chậm bước lên.
Lúc bọn họ bước lên, trên lầu rõ ràng yên lặng hơn một chút, chẳng biết vì sao, Vân Khuynh đột nhiên có chút hiếu kỳ, y liền nghiêng mặt nâng mi nhìn về phía ba người kia.
Lúc này y mới phát hiện, quần áo hoa lệ, kỳ thực chỉ có hai người.
Một người một thân đỏ rực, tựa như sa y, lồng ngực tựa như bạch ngọc mơ hồ có thể nhìn thấy, thân hình gầy gò, khuôn mặt yêu mị, nhìn qua phong lưu xinh đẹp, nét mặt hắn tựa hồ vẫn luôn lộ ra nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt trói chặt trên người nam tử mặc bố y duy nhất trong ba người.
Bố y nam tử kia là kỳ quái nhất, một thân bố y màu lam, một chút cũng không hoa lệ, thậm chí nhìn qua có chút cũ kỹ, thế nhưng người nọ tuấn mỹ phi phàm, mặt như quan ngọc, tóc chỉ buộc phần trên trán phần còn lại thì tùy ý thả ở phía sau.
Toàn bộ sợi tóc ở phía sau không được buộc, toàn bộ theo chiếc cổ mảnh khảnh, trượt theo đầu vai hắn buông xuống, đen thùi bóng loáng.
Ở trên người hắn, dường như trộn lẫn khí chất nội liễm và tiêu sái kỳ dị, tuy rằng khuôn mặt thanh tú quyên lệ quá mức, nhưng cũng sẽ không ai nhầm hắn là nữ tử.
Lúc này đôi lông mày thanh tú của hắn hơi nhíu lại, dường như gặp phải chuyện khổ não gì đó, nam tử áo đỏ đứng một bên thấy hắn như vậy độ cung bên môi cong càng sâu...
Trong chớp mắt nhìn thấy nam tử áo lam kia, trong lòng Vân Khuynh hiện lên một tia cảm giác kỳ dị.
Bỗng dưng cảm thấy người nọ rất thân thiết.
Long Liễm cũng theo đường nhìn của Vân Khuynh chú ý tới ba người kia, lúc nhìn thấy nam tử áo lam, động tác trên tay nàng ngừng lại.
Bỗng nhiên trừng lớn đôi mắt, nhìn Vân Khuynh, lại nhìn người nọ, trong ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc và đề phòng, nhưng không có mở miệng.
Ánh mắt thoáng dừng một chút trên người nam tử áo lam, Vân Khuynh liền chuyển qua nam tử thứ ba.
Vừa nhìn thấy, Vân Khuynh cả người liền cứng lại, bàn tay cầm đũa, hơi run lên một chút.
Cánh môi màu nhạt hơi mở, thiếu chút nữa thì gọi tên người kia ra.
Người nọ toàn thân đen huyền, khí chất nhưng không lạnh lùng, mà là ôn nhuận như ngọc, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ phi phàm tuấn mi tu mục càng hiển khí khái quân tử khiêm tốn.
Khóe miệng hắn mang theo nụ cười yếu ớt, nhưng trong ánh mắt lại mang theo lạnh lùng nhàn nhạt, dường như tất cả bốn phía chưa từng nhập vào mắt hắn.
Người nọ dường như cảm giác được đường nhìn của Vân Khuynh, nâng mi nhìn về phía Vân Khuynh, Vân Khuynh cả kinh, lập tức cúi đầu, vội vàng và cơm vào miệng.
Y lúc này rất mâu thuẫn, vừa muốn chào hỏi với người nọ, lại không biết nên nói với người nọ thế nào.
Nam tử vừa trông thấy Vân Khuynh thì trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, thẳng tắp nhìn chằm chằm vào y, nhìn nhìn, lạnh nhạt trong mắt toàn bộ rút đi, mọc lên một cỗ ấm áp.
Ba người kia sau khi lên lầu, nhìn quanh bốn phía, thấy bàn ăn đã đầy hết, nam tử áo lam liền mở miệng nói: “Xem ra hôm nay lại không có lộc ăn, chúng ta đi nhà khác đi!”
Nam tử áo đỏ nhíu mày: “Bất Kinh nếu thực sự thích, ta có thể mỗi ngày sai người mang tới cho ngươi.”
Cao điểm ở đây, xem như là ngon nhất Hoài Châu, mỗi ngày khách nhân đều là chật ních, hôm qua ba người đến đây đã không có chỗ trống, ba người tính tình đều rất tốt liền trực tiếp rời đi, không nghĩ tới hôm nay đến vẫn không có chỗ.
Đôi mắt đen thùi của nam tử áo lam liếc qua nam tử áo đỏ, mím môi rồi muốn đi xuống: “Chúng ta đi thôi!”
Nam tử áo đen kia lại nói: “Chờ một chút.”
Nói xong, dưới ánh mắt nghi hoặc của nam tử áo lam và nam tử áo đỏ thẳng tắp hướng đi đến chỗ Vân Khuynh và Long Liễm.
“Vị công tử này.”
Thanh âm của nam tử áo đen giống như con người hắn, rất ôn hòa, cũng phi thường dễ nghe.
Vân Khuynh có chút hoảng hốt, thanh âm quen thuộc lại xa lạ như vậy, đã bao năm rồi không nghe thấy?
Là chín năm hay là mười năm y đã nhớ không rõ.
Y ngẩng đầu, nhìn người nọ, thật lâu không nói.
Nụ cười yếu ớt bên môi nam tử kia trở nên sâu thêm, trong con ngươi cũng tràn đầy tình tự kỳ dị: “Tại hạ thấy ở đây chỉ có các hạ hai vị, không biết ba người chúng ta có thể may mắn được ngồi cùng một bàn với các ngươi?”
Vân Khuynh còn chưa kịp mở miệng, Long Liễm liền lạnh lùng nói: “Xin lỗi, công tử nhà ta không thích tiếp xúc với người ngoài.”
Thanh âm Long Liễm lúc này giống như Long Liễm diễm lệ lạnh lùng kia, mà không phải Long Liễm đã thay đổi hình tượng nhiều ngày.
Nam tử kia nghe vậy hơi hơi nhăn mày, nét mặt hiện ra một tia tiếc nuối.
Thấy vậy, tâm Vân Khuynh không khỏi mềm nhũn, mở miệng nói.” Đương nhiên có thể.”
Nói ra miệng xong Vân Khuynh liền có chút hối hận, y đây không phải là làm khó Long Liễm ngay trước mặt mọi người sao?
Y có chút cấp thiết nhìn về phía Long Liễm, Long Liễm mỉm cười với y, lại cúi thấp đầu xuống.
Kỳ thực Long Liễm chỉ là thấy ba người này không giống người thường, không muốn dính dáng với bọn họ nên mới từ chối.
Thế nhưng, nếu Vân Khuynh đồng ý, nàng cũng không phản đối.
Nam tử áo đen có chút thâm ý liếc nhìn Vân Khuynh: “Đa tạ công tử, tại hạ, Vân Hoán.”
Thân thể Vân Khuynh cứng đờ: “Tại hạ... Long Khiêm.”
Long Liễm vừa nghe, thiếu chút nữa thì bị sặc.
Long Khiêm...
Nàng giương mắt nhìn Vân Khuynh, nhất thời không rõ tâm tư Vân Khuynh.
Vào lúc này, hai nam tử còn lại cũng đã đi tới, hơi hơi gật đầu với Vân Khuynh và Long Liễm xong liền đều ngồi xuống.
Vân Khuynh nhìn Vân Hoán, hé hé miệng, chỉ vào Long Liễm nói: “Đây là muội muội của ta, Long Liễm.”
Trong mắt Vân Hoán hiện lên một tia dị dạng, gật đầu.
Nam tử áo lam nhìn Vân Khuynh và Long Liễm, dĩ nhiên cũng nheo lại con mắt nở nụ cười: “Hiên Viên Bất Kinh.”
Hắn nói chính là tên mình, làm một trong tam đại thần bộ, hắn có thể nào nhìn không ra Vân Khuynh và Long Liễm đều là dịch dung.
Nghĩ vậy ánh mắt hắn nhìn về phía Vân Khuynh và Long Liễm, vô tình mang theo một chút thăm dò.
Nam tử áo đỏ bên người Hiên Viên Bất Kinh còn lại là đem thân thể tựa lên trên ghế dựa, vươn tay đặt lên vai Hiên Viên Bất Kinh, thưởng thức sợi tóc đen tuyền của hắn ở trong tay, bên môi như trước mang theo nụ cười nghiền ngẫm, hắn tràn ngập mị hoặc nhíu mày: “Gọi Lạc là được.”
Vân Hoán gọi điếm tiểu nhị tới, chọn một vài món sau, lại nhìn về phía Vân Khuynh, mở miệng nói: “Long công tử rất giống một người.”
Vừa nói ánh mắt hắn vừa xa xăm, trong giọng nói mang theo vài phần phiền muộn.
Đôi mắt tràn đầy tia sáng của nam tử áo đỏ liếc nhìn Vân Hoán, trong con ngươi mang theo hiếu kỳ.
Hiên Viên Bất Kinh cũng vậy.
Vân Khuynh cúi đầu, nhìn không ra vẻ mặt, một vài ký ức đã lâu lật lại từ trong đầu, giống như một cuộn phim tua lại.
“Giống một muội muội của ta, đặc biệt con mắt của Long công tử... Đáng tiếc, ta cùng muội muội kia đã tách biệt gần mười năm, đến lúc ta trở về, nàng đã xuất giá, đồng thời theo phu gia chuyển đến một nơi không biết tên.”
Vân Khuynh nghe vậy, bàn tay cầm đũa bỗng nhiên siết chặt, ngón tay nắm lại có chút trắng bệch.
Xuất giá, theo phu gia chuyển đến một nơi không biết tên?
Vân gia kiếm cớ thật giỏi, nói vậy bọn họ hẳn là không dám nói cho người khác là bắt y thay Vân Thù đi xuất giá!
Không ngờ Vân Hoán còn nhớ đến y, ở Vân gia, sau khi mẫu thân qua đời, đối tốt với y, chỉ có Hồng Châu và nhị ca Vân Hoán này.
Lần đầu gặp Vân Hoán, là năm Vân Khuynh sáu tuổi, y bị đại tỷ đẩy ngã, cái trán đập vào tảng đá, sau đó trên trán máu chảy không ngừng.
Đại tỷ tam tỷ và đại ca ức hiếp y đều bị máu trên trán y dọa chạy, còn y nhất thời ngã trên mặt đất không đứng dậy được, chỉ phải ủy khuất nằm sấp trên đất.
Sau đó y thấy một đôi giày màu đen, sau một khắc, y được một đôi tay to lớn đỡ lên.