Bởi vì từ dị thế mà đến, vốn là nghĩ cô đơn.
Lúc ở bên Tần Vô Song, bởi vì Tần Vô Phong mà xuất hiện một vết nứt, y liền càng khuyết thiếu một loại cảm giác thuộc về, nhưng hai nhi tử này sinh ra, lại cải biến loại tình huống này.
Hai tiểu sinh mệnh vừa mới giáng sinh này, cho y một phần cảm giác thuộc về.
Từ hiện nay đến xem, bất luận là trên huyết thống hay là trên là linh hồn chỉ có hai hài tử này, mới là thân thiết với y nhất.
Trong mấy ngày này, tên của hai bảo bảo cũng đã sơ bộ được xác định.
Tần Kính Huyền, Tần Kính.
Thế nhưng trước khi đến lễ đầy tháng, tên của hai đứa không được chính thức xưng hô, bởi vậy mọi người lại vì hai đứa lấy nhũ danh, phân biệt gọi hai đứa ——
Đại Bảo, tiểu Bảo.
Tần phủ hiện tại rất náo nhiệt, đám lão nhân của Cô Sa trấn trên cơ bản đều đã tới.
Liên Cừ còn đang chăm sóc Vân Khuynh vừa sinh xong hài tử chưa rời đi, về phần muội muội Liên Cừ, Liên Phù, còn lại là vào năm trước đã bị nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên nửa cứng nửa mềm mang trở lại kinh thành ăn mừng năm mới.
Sáng nay, Vân Khuynh tỉnh lại, bên người còn không có ai chăm sóc, thấy không có người trông giữ, y liền đứng dậy mặc quần áo xuống giường.
Thân thể y trên cơ bản đã khôi phục lại, thế nhưng lúc bước đi, còn có chút mơ hồ đau đớn.
Y chậm rãi dời bước đi đến bên giường nhỏ đặt tiểu oa nhi, có lẽ là vì mới sáng sớm, hai tiểu gia hỏa cũng chưa tỉnh lại.
Hai đứa nhìn qua đều ngủ rất trầm, Vân Khuynh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của chúng, không tự chủ được vung lên khóe môi mỉm cười, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tràn đầy ôn nhu sủng nịch.
Y cong xuống thắt lưng, vươn ngón tay thon dài hoàn mỹ, nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt của một trong hai nhi tử.
Cảm giác dưới tay rất nhẵn nhụi, rất non mềm.
Hài tử bị y chạm vào, dường như có trực giác rất nhạy, Vân Khuynh vừa đụng tới hắn, hắn liền bỗng nhiên mở một đôi mắt tròn sáng.
Con mắt thật to, cho dù vào loại thời gian này cũng có vẻ có chút thâm thúy, tròng mắt rất đen, mí mắt thật nhỏ chớp chớp, một đôi mắt to chăm chú nhìn thẳng vào Vân Khuynh không tha.
Ngón tay Vân Khuynh trượt lên gò má hắn một chút: “Đại Bảo? Là ba ba khiến ngươi tỉnh sao?”
Thanh âm Vân Khuynh rất thấp, mang theo vài phần ý cười, hàm chứa sủng nịch nồng đậm.
Y ngẩng đầu nhìn bốn phía, mấy ngày nay y ở trên giường, không đoạt được với những người đó, chỉ được ôm hai oa oa hai ba lần, hiện tại xem bốn bề vắng lặng, y liền vươn tay, đem oa oa bị y làm tỉnh ôm vào trong lòng.
Hài tử trong lòng mềm mại, chặt chẽ dán lên ngực y, cảm giác mềm mại này dường như truyền tới đáy lòng.
“Ha hả... Bảo bảo...”
Mà phần mềm mại này, dường như cũng khiến Vân Khuynh yếu đuối hơn.
“Hài tử đáng yêu như thế... Ta sao có thể nhẫn tâm buông tay, nhẫn tâm rời đi...”
Thì thào tự nói, trong đầu y hiện lên nước mắt của Tần Vô Song và lời nói của hắn vào ngày sinh hạ hai nhi tử này.
Tần Vô Song tuy rằng thường ngày nhìn qua ôn hòa như ngọc, thế nhưng đáy lòng hắn vẫn rất kiêu ngạo, một người kiêu ngạo mà kiên cường như vậy, dĩ nhiên khóc...
Tần Vô Song như vậy khiến y ngoài cảm động ra còn càng thêm tự trách, cho nên y vẫn lựa chọn rời đi như trước.
Thế nhưng, hai hài tử này...
Y bỏ xuống được sao?
Y thực sự có thể để bọn chúng ở lại Tần gia, sau đó rời đi một mình, có thể trọn kiếp này cũng không gặp lại sao?
Chỉ cần vừa nghĩ như thế. Vân Khuynh liền cảm thấy tâm của mình níu lại với nhau...
Nhìn chăm chú vào hài tử trong lòng, trên khuôn mặt y chậm rãi nhuộm lên đau thương nhàn nhạt, thân thể đơn bạc nhìn vào trong mắt người khác cũng càng trở nên gầy gò.
Ở trong mắt người đứng cạnh cửa cũng vậy.
Đáy mắt người cạnh cửa hiện lên một tia sáng, hắn thu lại phức tạp tâm tình trên nét mặt, thay bằng vẻ mặt mỉm cười: “Khuynh nhi.”
Bàn tay Vân Khuynh run lên, quay đầu lại, trông thấy Tần Vô Song vẻ mặt ôn hòa cười cười.
“Vô Song, ta...”
Nghĩ lại tự mình không nghe mọi người nói phải nghỉ ngơi nhiều, một mình xuống giường, Vân Khuynh không khỏi có chút chột dạ, đôi mắt nhìn Tần Vô Song càng trở nên tối tăm, y không tự chủ được dời đi đôi mắt.
Tần Vô Song thấy y như vậy, đáy mắt không khỏi chậm rãi nảy lên vài tia ấm áp và ý cười, nhấc chân đi về phía Vân Khuynh.
Hắn vươn tay ôm lấy hài tử trong lòng Vân Khuynh: “Sao lại xuống giường, biểu ca cho phép sao?”
Sắc mặt Vân Khuynh trắng đi, lắc đầu, thành thật nói: “Không có... Ta chỉ là nằm quá lâu... Có chút khó chịu.”
Tần Vô Song nhíu mày, một bên chơi đùa với tiểu oa nhi không phải rất ngoan ở trong lòng, một bên đánh giá Vân Khuynh: “Như vậy thân thể ngươi đã tốt chưa, không có vấn đề gì chứ?”
Vân Khuynh đỏ mắt trông mong nhìn một đôi tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của tiểu oa nhi vẫy đi vẫy lại, cái miệng nhỏ nhắn non hồng chu lên, y rất muốn đoạt về tiểu oa nhi, thế nhưng lúc này lại chột dạ lợi hại.
“... Hẳn là... Được rồi...”
Cảm nhận được hơi hơi đau đớn, Vân Khuynh chần chờ mở miệng.
“Hẳn là sao... Đó chính là không được rồi...”
Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc của Tần Vô Song trầm xuống, cẩn thận đem tiểu oa nhi đặt xuống giường, cười như không cười nhìn Vân Khuynh: “Khuynh nhi, ngoan, lên giường nghỉ ngơi đi, chờ đến khi nào ngươi đem hẳn là biến thành khẳng định liền xuống giường sau.”
Vân Khuynh không muốn quay về giường, vừa nâng mi muốn phản bác vài câu, liền thấy mặt mày Tần Vô Song nhìn như ôn hòa nhưng lại hàm chứa vài tia sắc bén.
Trong lòng run lên, y liền ngoan ngoãn nghe theo Tần Vô Song.
Một lần nữa nằm về trên giường, Vân Khuynh mới phát hiện Tần Vô Song dường như thay đổi...
Hoặc là chính y thay đổi?
Vì sao hiện tại nhìn Tần Vô Song mỉm cười, y lại nghĩ nó mang theo hàm nghĩa khác, cười như không cười hàm chứa uy nghiêm, y dĩ nhiên... Không dám phản bác lời của hắn?
Vì sao?
Lẽ nào là vì Vô Song làm đa đa của hai oa oa, cho nên càng thêm có quyết đoán, thế nhưng y cũng làm ba ba của hai oa oa, cũng không thấy tăng uy nghiêm gì đó... Hình như còn trở nên có chút nhát gan?
Lúc này, Tần Vô Song ngồi ở bên giường, ôn hòa nói với Vân Khuynh: “Một hồi biểu ca tới kêu hắn bắt mạch cho ngươi, nếu như có thể, ngươi liền xuống giường.”
Vân Khuynh gật đầu.
Tần Vô Song nhìn y nói: “Lúc trước để tránh tai mắt của người khác, Khuynh nhi đưa đến ‘Vô’ viện, hiện tại đại Bảo và tiểu Bảo đều đã sinh ra, nếu như Khuynh nhi có thể xuống giường, chúng ta liền dọn về ‘Phù phong các’.”
Vân Khuynh giật mình, trên khuôn mặt tái nhợt miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, gật đầu nói: “Được.”
Tần Vô Song lắc đầu nhìn y thấp thỏm, sợ y ngồi khó chịu, lại giúp y độn thêm đệm mềm ở phía sau.
“Đại Bảo và tiểu Bảo cũng sắp đầy tháng, chúng ta phải bắt tay vào làm chuẩn bị tiệc đầy tháng cho hai đứa...”
Vân Khuynh như trước là yên lặng gật đầu.
Khi còn bé y cũng chỉ ở trong Thiên viện với nương y, cũng không làm qua cái gì tiệc đầy tháng, cũng chưa từng có trảo chu...
Nhớ tới chuyện cũ, Vân Khuynh không khỏi thở dài một tiếng.
Tần Vô Song nhìn vẻ mặt có chút bi thương của y, không khỏi vươn tay ôm lấy vai y: “Khuynh nhi, đại ca hắn...”
Tần Vô Song đắn đo mở miệng.
Ngày ấy Vân Khuynh sinh đại Bảo tiểu Bảo, thực sự là dọa sợ hắn.
Lúc ấy hắn biết, chỉ cần Vân Khuynh sống tốt, luôn luôn ở bên hắn mới là quan trọng nhất.
Nếu như, Vân Khuynh và Tần Vô Phong, có thể cho hắn một lời giải thích hợp lý, có thể chứng minh bọn họ thực sự không phải phản bội...
Nếu như Vân Khuynh thực sự yêu Tần Vô Phong...
Bàn tay ôm vai Vân Khuynh của Tần Vô Song siết chặt, đáy lòng cay đắng cực kỳ, hắn... Vẫn khó có thể buông tay...
Vẫn, khó có thể coi như không có việc gì mà thỏa hiệp.
Hắn không qua được cửa tình đối với Vân Khuynh, cũng không qua được tâm của mình.
Hắn rất khó chịu, cho dù biết cái gì là quan trọng nhất, hắn cũng không thể lựa chọn thứ hắn muốn...
“Vô Song!!!”
Nghe thấy Tần Vô Song nhắc tới Tần Vô Phong, Vân Khuynh có chút kinh hoảng, sợ hòa bình giả tạo ba người bọn họ duy trì trong mấy ngày nay, sẽ vỡ tan.
Y mong muốn trước khi y đi, còn có thể ở chung thật tốt với Tần Vô Song, Tần Vô Phong hai người.
Trước khi sinh hài tử, hai người thay phiên chăm sóc y không cần phải nói, sau khi sinh xong hài tử, hai người tuy rằng thường thường hay đến thăm y, thế nhưng, hai người lại như đã giao ước sẵn, rất có ăn ý không hề chạm mặt.
Vân Khuynh lớn tiếng cắt đứt Tần Vô Song, vào lúc nói chuyện cũng không kìm được nắm chặt quần áo trước ngực Tần Vô Song, chờ tới khi y nhận thấy mình quá kích động, lập tức trầm tĩnh lại, miễn cưỡng cười cười.
“Tam đệ đâu, ta nhiều ngày đã không nhìn thấy hắn?”
Trong lòng có chút loạn, Vân Khuynh lung tung hỏi.
Thấy y không muốn nói, Tần Vô Song cũng không muốn ép y, liếc mắt nhìn y: “Vô Hạ hắn ra ngoài...”
Vân Khuynh nhắm mắt lại, quả thực là không có tâm tình xen vào việc khác, hài tử đã sinh hạ, nhưng y lại càng ngày càng sâu sắc không muốn xa rời nơi đây, xem ra, y vẫn là đi sớm một chút mới tốt.
Không bằng vào ngày tham gia lễ đầy tháng của đại Bảo và tiểu Bảo.
Khi đó thân thể y cũng tốt hơn nhiều, ngày đó cũng có thể sẽ rất náo nhiệt, càng là náo nhiệt, càng có ít người chú ý đến y, mọi người cũng càng khó phát hiện hành tung của y...
Đến lúc đó, liền rời đi đi!!!
Dưới đáy lòng Vân Khuynh đã không muốn nghĩ về Tần Vô Song và Tần Vô Phong.
Đối với hai người này, tâm tư của y thật là phức tạp đến mức tận cùng, ngay cả chính y cũng không rõ tâm của mình, ngay cả chính y cũng không biết mình rốt cuộc muốn có kết quả như thế nào, vậy cần gì phải lưu lại khiến mọi người thống khổ...
Rời đi là trốn tránh, trốn tránh, là biểu hiện của yếu mềm.
Nhưng, y hiện tại, không thể gánh vác hai phần tình này, cũng không thể bình yên tiếp thu, y lưu lại, vẫn luôn dây dưa với Tần Vô Song Tần Vô Phong, sẽ chỉ làm ba người càng ngày càng loạn, sau đó hài tử lớn lên cũng không dễ ăn nói.
Cho nên trốn tránh cũng tốt, mềm yếu cũng được, đau lòng cũng chẳng sao, hối hận cũng không hề gì, y đều phải rời đi.
Nơi này có quá nhiều ký ức, y không buông dược quá nhiều thứ, trong đó đại Bảo tiểu Bảo là khiến y khó buông nhất...
Thế nhưng, y đành có lỗi với chúng, vì Tần Vô Song vì Tần Vô Phong, vì Tần gia, cũng vì đại Bảo tiểu Bảo sau khi lớn lên không cần khó xử bởi quan hệ giữa các trưởng bối của bọn họ.
Trong lòng đã quyết định, nhưng Vân Khuynh vẫn nhịn không được mâu thuẫn nghi vấn dưới đáy lòng...
Y cứ như vậy rời đi, đem toàn bộ vấn đề và bi thương lưu cho Tần Vô Song và Tần Vô Phong, còn lưu lại hai oa nhi mới sinh ra chưa được bao lâu.
Vân Khuynh a Vân Khuynh... Chẳng lẽ ngươi trời sinh là một người bạc tình?
Vân Khuynh trào phúng chính mình, nửa bi thương nửa giải thoát quyết định rời đi vào tiệc đầy tháng của đại Bảo và tiểu Bảo.