Mục lục
Khuynh Tẫn Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nội dung bên trong thư ngắn gọn khiến cho người ta phát điên.

Vài nét bút rất ít, viết tất cả đều là cái gì xin lỗi thỉnh tha thứ vì đi không từ biệt, chăm sóc tốt cho đại Bảo tiểu Bảo, giữ gìn sức khỏe đừng nhớ gì gì đó.

Ngay cả nửa phần nguyên nhân rời đi cũng không nhắc tới, cũng không nhắc tới làm thế nào y rời đi.

Đối với bức thư Vân Khuynh lưu lại, Tần Vô Song và Tần Vô Phong mê man không gì sánh được, như trước không rõ Vân Khuynh rời đi là vì sao, song song bọn họ lo lắng cho Vân Khuynh cũng tới cực hạn.

Vân Khuynh lần này rời đi, không hề có báo trước, ngoài dự liệu của Tần Vô Song và Tần Vô Phong.

Ở trong ý thức của họ, Vân Khuynh gả cho Tần Vô Song, vào cửa Tần gia, chính là cả đời làm người Tần gia, làm sao ngờ tới Vân Khuynh sẽ rời đi???

Tần Vô Song nắm chặt bức thư Vân Khuynh lưu lại, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng tức giận.

Hắn cùng với Vân Khuynh hai người yêu nhau, ngày qua ngày thực sự tốt đẹp, nhưng đại ca hắn lại chen một chân vào giữa bọn họ, hiện tại Vân Khuynh đi không từ biệt, nhất định là bởi vì Tần Vô Phong phá hủy cảm tình của họ...

Nói cách khác, Vân Khuynh rời đi hoàn toàn là lỗi của Tần Vô Phong.

Tần Vô Song lúc này nheo lại đôi mắt tối tăm bốc hỏa, sắc mặt không tốt nhìn Tần Vô Phong: “Có phải là ngươi đã nói gì với Khuynh nhi không??? Hay là đã làm cái gì???

Khuynh nhi vì sao lại đi không từ biệt???”

Lúc này trong lòng Tần Vô Phong bực bội tuyệt không ít hơn Tần Vô Song, nghe xong hắn nói như thế, lông mày vốn đã nhăn lại, càng nhăn càng chặt, thanh âm hắn lạnh lẽo: “Vô Song, ngươi gần đây làm cái gì cũng không bình tĩnh, ta còn đang suy nghĩ, có phải là ngươi chọc Vân nhi mất hứng ở đâu, mới khiến Vân nhi phải rời đi như vậy.”

Nghe xong Tần Vô Phong nói, sắc mặt Tần Vô Song lập tức trở nên trắng xanh, hắn mấy ngày nay vẫn luôn cẩn thận đối đãi với Vân Khuynh, sao có thể chọc y mất hứng: “Rõ ràng là ngươi sai!!!”

Tần Vô Song trong miệng oán hận, cẩn thận siết lại bức thư Vân Khuynh lưu lại.

Lúc này hắn rất khủng hoảng, hắn không rõ Vân Khuynh rốt cuộc làm thế nào tránh thoát ảnh vệ của Tần gia??? Vân Khuynh đột nhiên rời khỏi Tần gia, rời khỏi tầm mắt hắn, khiến hắn cực kỳ bất an.

Vào lúc Tần Vô Song còn đang quấn quýt nghĩ không ra nguyên nhân, Tần Vô Phong đã xoay người rời đi.

Nếu biết Vân Khuynh đã rời khỏi Tần gia, như vậy, kế tiếp hắn nên làm chính là tìm được Vân Khuynh...

Hiểu vì sao Vân Khuynh rời đi, sau đó lấy thủ đoạn thích hợp dẫn y trở về.

Quan tâm sẽ bị loạn, có lẽ là quá quan tâm, cho nên trong đầu Tần Vô Song lúc này mất trật tự một đoàn, trong hoảng loạn đem tất cả đều đổ lên trên người Vô Phong gần đây nhìn không vừa mắt nhất.

Lúc này thấy Tần Vô Phong muốn đi, hắn lập tức vươn tay kéo lại ống tay áo Tần Vô Phong: “Tần Vô Phong, ngươi bức Khuynh nhi rời đi còn muốn coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra sao???

Không, ta không cho phép, tuyệt đối không cho phép.”

Tần Vô Phong hiện tại tình tự cũng không tốt hơn Tần Vô Song bao nhiêu, chỉ là hắn luôn luôn giỏi về tự hạn chế chính mình, cho nên biểu lộ cũng không rõ ràng như Tần Vô Song.

Lúc này hắn vội vã tìm người, lại bị Tần Vô Song quấn chân, lập tức trong lòng mọc lên một cỗ tức giận.

“Không cho phép???”

Hắn nhíu mày: “Như vậy, Tần Vô Song, ngươi nói, muốn như thế nào???”

Từ khi Tần Vô Song trở về biết chuyện Tần Vô Phong và Vân Khuynh sau, Tần Vô Phong liền một mực đè thấp tư thái của mình...

Dù sao cũng là hắn cảm thấy có lỗi với Tần Vô Song.

Nhưng tư thái thấp tới ngày hôm nay, Vân Khuynh người lại không thấy, ngực hắn thực sự căm tức, vừa quýnh lên liền nghiêm khắc với Tần Vô Song.

Biểu hiện của Tần Vô Phong, ở trong mắt Tần Vô Song xem ra, không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích, hắn chậm rãi siết chặt ngón tay, đem bàn tay nắm thật chặt, mím mím môi, trong lòng căm tức, nâng thay đánh về phía Tần Vô Phong: “Ta muốn đánh tên khốn nạn nhà ngươi.”

Ngực âm hỏa nghẹn tới cực hạn, là cần phát tiết, Tần Vô Song lúc này chỉ muốn thống khoái nhễ nhại phát tiết một phen.

Tần Vô Song muốn, Tần Vô Phong cũng vậy.

Hai người nhìn nhau, nghiêm trọng bùm bùm hiện lên một chuỗi hỏa diễm, đều vươn tay đánh thành một đoàn.

Không biết bởi vì hai người là quan hệ huynh đệ, hay là vì hai người đều tức điên mà trở nên hồ đồ, Tần Vô Song và Tần Vô Phong dĩ nhiên không dùng nội lực, cũng không dùng võ công cao thâm, chỉ là dựa vào sức lực và nắm tay, vật lộn với nhau.

Hai người đều đã trưởng thành, hơn nữa tương đương kiêu ngạo, vào lúc này dĩ nhiên như hài tử không hiểu chuyện quay nắm tay đánh thành một đoàn.

Quả thật, Tần Du Hàn sủng ái Liên Duyệt phi thường, sủng ái đến mức mọi chuyện không đành lòng nặng nề trách móc nàng, nhưng đối với chuyện Liên Duyệt thả Vân Khuynh đi, Tần Du Hàn cũng nghĩ Liên Duyệt sai: “Không nói đến y vừa sinh xong hài tử, thân thể còn chưa tốt, đại Bảo tiểu Bảo không thể mất đi mẫu thân, chỉ nói đến dáng dấp của y, chút chút năng lực của y, nếu là ở bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi làm thế nào ăn nói với Vô Song và Vô Phong đây???”

Vẻ mặt Tần Du Hàn cực kỳ nghiêm túc, giống như tiên sinh trong trường tư giáo huấn học sinh không nghe lời giáo huấn Liên Duyệt.

Liên Duyệt có chút ủy khuất bĩu môi: “Ngoài thời gian ở bên đại Bảo tiểu Bảo, tiểu Khuynh ở trong khoảng thời gian này hầu như chưa từng cười qua. Nếu y ở lại Tần gia không vui, vì sao không thả y rời đi???

Huống hồ, ta có kêu Long Liễm và Long Khiêm đi cùng... Tiểu Phong và tiểu Song nếu thật có lòng, vậy phải dựa vào năng lực của mình đuổi theo tiểu Khuynh, để tiểu Khuynh cam tâm tình nguyện trở về.”

“Ngươi nha...”

Tần Du Hàn nhu nhu mi tâm: “Kỳ thực, ta yêu thương nhất chính là đại Bảo tiểu Bảo, hiện tại Vân Khuynh đi, lại để Vô Song và Vô Phong đuổi theo y, đại Bảo tiểu Bảo phải làm sao đây???”

Liên Duyệt hoài nghi nhìn Tần Du Hàn: “Tự nhiên là chúng ta chăm sóc... Lẽ nào ngươi không muốn chăm sóc đại Bảo tiểu Bảo???

Hai hài tử không có nhũ mẫu, không cần tùy thời ở cạnh tiểu Khuynh, thừa dịp đại Bảo tiểu Bảo còn nhỏ, để cho bọn họ đem quan hệ của họ xử lý thỏa đáng mới tốt.”

Tần Du Hàn nhíu nhíu mày, chung quy vẫn thấy có chỗ nào đó không ổn, rồi lại không chỉ ra được, nói chung hắn vẫn nghĩ Liên Duyệt làm như vậy vẫn có chút không thích hợp.

Hắn ngưng mi suy nghĩ, còn chưa nghĩ tới cái gì, liền nghe thấy tiếng lão tổng quản Tần gia hấp tấp chạy đến, khẩn cấp nói: “Lão gia, phu nhân, đại công tử và nhị công tử lại đánh nhau rồi.”

Dùng chữ lại này, là bởi vì lần trước Tần gia hai huynh đệ lần đầu tiên động thủ có chút dọa đến lão nhân hắn, hắn nhớ đặc biệt rõ ràng.

Bởi vì hai huynh đệ Tần gia này, lão tổng quản xưa nay ổn trọng, càng ngày càng không ổn trọng.

Tần Du Hàn đang giáo huấn Liên Duyệt, nghe thấy chuyện Tần Vô Song và Tần Vô Phong, không khỏi nheo lại đôi mắt: “Kệ bọn hắn đi, dù sao một trận này sớm muộn gì cũng đều phải có...”

Lão tổng quản ngẩn người, thoáng suy xét một chút, cũng trấn định xuống, bình tĩnh lui xuống.

Hắn cũng là rối loạn, chút việc nhỏ như thế cũng ngạc nhiên, xem ra thật là già rồi.

Liên Duyệt vẫn có chút quan tâm, nàng vươn tay kéo kéo ống tay áo Tần Du Hàn: “Chúng ta đến đó xem... Lần trước tiểu Song đem tiểu Phong đánh rất thảm.”

Dù sao cũng là hài tử của mình, Tần Du Hàn sao không lo lắng, hắn lại hơi trách cứ liếc nhìn Liên Duyệt: “Cũng là do cái chủ ý rách nát của ngươi gây ra chuyện...”

Liên Duyệt im miệng không nói, quan hệ đích thực giữa nàng và Vân Khuynh, người khác không biết, nàng luyến tiếc Vân Khuynh để Vân Khuynh chịu một chút khổ tâm, so với Tần Vô Song Tần Vô Phong càng sâu.

Chờ tới lúc Tần Du Hàn và Liên Duyệt chạy tới, dây cột tóc của Tần Vô Song Tần Vô Phong hai người đã toàn bộ rơi rớt, trên khuôn mặt hai người đều mang theo xanh tím, chóp mũi chảy xuôi vết máu, viền mắt đen thùi, quần áo cũng bị xé rách tả tả tơi tơi.

Tần Du Hàn vừa thấy dáng dấp bọn họ, dĩ nhiên bị bọn họ làm cho tức xì khói.

“Các ngươi thật có tiền đồ, cái khác không học, nhưng lại như đám người ngoài đường học được đánh nhau đùa giỡn như vậy???”

Thanh âm Tần Du Hàn ẩn chứa nội công, chấn đến Tần Vô Song và Tần Vô Phong hai người đều kinh hoảng.

Hai người không khỏi dừng lại tại chỗ.

Liên Duyệt lấy khăn tay, chậm rãi đi vào giữa bọn họ tách bọn họ ra, lần lượt giúp bọn hắn lau lau vết máu.

Ánh mắt Tần Du Hàn chuyển hơi thâm trầm, vì nương tử nhà mình phục vụ người khác mà có chút bất mãn... Cho dù người khác kia, là đám nhi tử của hắn, đến đây tâm tình của hắn lại càng tối tăm, há miệng liền quát lớn: “Nhìn hình dạng các ngươi!!! Còn ra thể thống gì nữa???”

Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều không chấp nhận là mình sai, hai người chỉ là cúi đầu, cái gì cũng không nói.

Tần Du Hàn thấy hai người hình dạng chột dạ, giọng nói càng trở nên nghiêm khắc: “Sợ là hài đồng mười tuổi bên ngoài, cũng sẽ không như các ngươi đùa giỡn như vậy.”

Tần Vô Song Tần Vô Phong nghe xong không khỏi nhìn lại đối phương.

Thấy hình dạng đối phương chật vật, lại nghĩ tới hai người không dùng nội lực động thủ cũng không dùng nội lực hộ thể, thuần túy chỉ dùng quyền cước đánh đối phương, hiểu ra lời Tần Du Hàn nói, khuôn mặt tuấn tú của hai người đều đỏ hồng.

Tần Du Hàn gần như chưa từng giáo huấn bọn họ, không nghĩ tới đến lúc trưởng thành, lại bị giáo huấn như thế.

Đánh một trận, phát tiết một chút xong, Tần Vô Song và Tần Vô Phong đều đã triệt để tỉnh táo lại.

Tần Vô Phong nói với Tần Du Hàn và Liên Duyệt: “Đa, nương, Vân nhi không thấy.”

Tần Du Hàn khuôn mặt bình tĩnh: “Vân Khuynh không thấy các ngươi liền có lý do đùa giỡn với nhau??? Có thời gian làm việc đó, sao các ngươi không đi tìm người???”

“Ta...”

Tần Vô Song mở mở miệng muốn nói gì đó.

Tần Du Hàn lại lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về phía hắn: “Vô Song, ngươi gần đây càng lúc càng trở nên táo bạo, từ sau khi về nhà, ngươi vẫn chưa từng bình tĩnh.

Ba huynh đệ các ngươi tuổi tác kém nhau không lớn, gần như là lớn lên cùng nhau, đại ca ngươi là dạng người gì ngươi không biết sao???

Chỉ là một Vân Khuynh mà thôi, lại khiến cho huynh đệ các ngươi làm ra chuyện như vậy, nếu là sau đó đụng với hiểu lầm lớn hơn nữa các ngươi lại làm thế nào???

Hay là nói, các ngươi thật muốn bức ta giết Vân Khuynh —-

Ta cũng không muốn đám nhi tử của ta vì người bên ngoài, mà biến thành cái dạng này.”

“Đa...”

“Không!!!”

Một câu cuối cùng của Tần Du Hàn, khiến Tần Vô Phong và Tần Vô Song hai người sắc mặt đồng thời trở nên trắng bệch.

“Đa, Khuynh nhi là nhi tức của ngươi, là nương của đại Bảo tiểu Bảo... Ách, y không phải người bên ngoài, không thể động y.”

Tần Vô Song vội vã nói.

Tần Du Hàn hừ lạnh một tiếng, đem khuôn mặt chuyển qua một bên.

Hắn đương nhiên sẽ không thực sự động Vân Khuynh, chỉ là hù dọa hai huynh đệ này một chút mà thôi.

Liên Duyệt thấy hai huynh đệ đều thực sự nóng nảy, không khỏi thở dài: “Tiểu Song, ta biết ngươi nghe không vào, nhưng nương phải nói cho ngươi, chuyện giữa tiểu Phong và tiểu Khuynh, đích thật là hiểu lầm chiếm đa số, hơn nữa, trung gian này, cũng liên quan đến ngươi.”

Nói đến sự kiện kia, Tần Vô Song liền cảm thấy đáy lòng khó chịu.

Hắn chỉ cảm thấy Liên Duyệt nói như vậy là thiên vị Tần Vô Phong, ngực có chút ủy khuất, không khỏi có chút buồn bực cãi lại: “Đúng, có liên quan tới ta, ta không nên rời đi, không nên yên tâm đem Khuynh nhi giao cho Tần... Đại ca.”

Tần Vô Song nói khiến sắc mặt Tần Vô Phong trắng bệch, mở mở miệng, nhưng trước sau vẫn không nói được gì.

Liên Duyệt cũng có chút nổi giận, kỳ thực Vân Khuynh rời đi, nếu nói là liên quan đến Tần Vô Phong, chẳng bằng nói là liên quan đến thái độ của Tần Vô Song càng lớn hơn một chút.

“Tiểu Song ngươi có biết tiểu Phong lúc nào bính tiểu Khuynh???”

Sắc mặt Tần Vô Song trắng xanh, lúc biết chuyện này hắn liền tức điên người, nào có tâm tư gì đi tìm hiểu quá trình, biết được thời gian nơi chốn chứ!!!

Đôi mắt màu mực xinh đẹp của Liên Duyệt thẳng tắp nhìn chằm chằm Tần Vô Song: “Đại ca ngươi hắn, là vào đêm giao thừa bính tiểu Khuynh.”

Liên Duyệt nói, giống như một cái chìa khóa, mở ra rất nhiều ký ức của Tần Vô Song.

Đêm giao thừa đêm giao thừa...

Nói đến thời gian kia, tâm Tần Vô Song mơ hồ đau nhức, Tần Vô Phong vào đêm giao thừa phát tác cuồng ma chi chứng, toàn bộ đều là vì hắn.

Hắn có chút sợ sệt, thanh âm run run, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Biểu ca không phải đã phối dược cho đại ca ức chế cuồng ma chi chứng sao???”

Mặt mày Liên Duyệt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Chung quy vẫn có ngoài ý muốn... Ngày ấy, đại ca ngươi chưa kịp uống...”

Tần Vô Song hô hấp cứng lại, vậy ra, Tần Vô Phong là bởi vì cuồng ma chi chứng phát tác mới bính Vân Khuynh...

Mà cuồng ma chi chứng của Tần Vô Phong cũng là vì hắn mà hạ xuống...

Như thế vừa nghĩ, đáy lòng Tần Vô Song không khỏi càng thêm rối loạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK