“Tỷ như tướng mạo mệnh cách của Vân Khuynh nhìn qua cực kỳ kỳ quái.”
Vừa lúc một câu như thế, bị Tần Vô Song cùng cực buồn chán nghe được.
Tần Vô Song lập tức hăng hái, từ trên đùi Vân Khuynh chậm rãi đứng dậy hăng hái nhìn Liên Cừ nói:
“Biểu ca, kỳ quái thế nào, nói cho chúng ta một chút.”
Liên Cừ ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nói cho các ngươi, các ngươi cũng không hiểu, bất quá, ta nhưng thật ra có thể giúp Vân Khuynh nhìn, giải thích đại khái cho các ngươi.”
Tần Vô Song lập tức đẩy đẩy Vân Khuynh:
“Khuynh nhi, qua đó cho biểu ca nhìn... Ha hả, Khuynh nhi của ta khẳng định là đại phú đại quý, suốt đời yên vui không lo.”
Vân Khuynh nhíu mày:
“Nhìn cái gì???”
Ngay cả người khác đồn rằng Thiên Cơ đảo chủ lợi hại cỡ nào, ngay cả đáy lòng y biết Liên Cừ có khi là thực tài, thế nhưng, linh hồn Vân Khuynh thuộc về thế kỷ hai mươi mốt, vẫn không thể tin những thứ thần bí lại mê tín gì đó.
Liên Cừ nhìn qua như trước mờ ảo xuất trần, bất nhiễm trần tục, bất quá, mặt mày hắn cực kỳ ôn hòa, mỉm cười nói với Vân Khuynh:
“Xem tay là được.”
Dưới ba người Tần Vô Song, Bạch Khuynh Vận và Liên Cừ sáu con mắt nóng bỏng nhìn kỹ, Vân Khuynh cũng không thể cự tuyệt.
Không thể làm gì khác hơn là đến gần Liên Cừ, vươn tay.
Tay Vân Khuynh, phi thường đẹp, có chút khéo léo, trong trắng có hồng, khả ái dị thường, Liên Cừ đem tay y đặt trong lòng bàn tay, tay Vân Khuynh chỉ bằng hai phần ba tay Liên Cừ.
Tay Liên Cừ còn lại là một loại hoàn mỹ khác, thon dài mà phi thường trắng nõn.
Liên Cừ tập trung quan sát tướng tay Vân Khuynh.
Càng xem, cặp mày mảnh khảnh kia nhíu càng chặt, sắc mặt cũng càng ngưng trọng.
Tần Vô Song vốn có thái độ trêu tức, thấy sắc mặt Liên Cừ, cũng chậm rãi rút đi, một cỗ lo lắng cùng bất an, bao phủ trong lòng hắn.
Mà Bạch Khuynh Vận, còn lại là người không lo lại hưởng thụ nhất ở đây.
Hắn kề chặt Liên Cừ, ngồi ở bên cạnh Liên Cừ.
Tục ngữ nói, nam nhân trong lúc công tác là đẹp nhất.
Trong mắt Bạch Khuynh Vận, Liên Cừ tập trung xem tướng tay, cũng là đẹp nhất.
Hắn ngồi ở bên cạnh Liên Cừ, vừa lúc có thể đem sườn mặt của Liên Cừ thu hết đáy mắt.
Lông mày mảnh khảnh hơi cong lên, chăm chú cau cùng một chỗ, con ngươi như mặt nước, chảy xuôi vĩnh viễn quang huy bất tận, sâu thẳm, thanh lương.
Khuôn mặt đẹp trắng nõn không tự chủ được chăm chú kéo chặt, đường cong duyên dáng, chiếc cằm khéo léo cũng buộc chặt, làn môi nhỏ nhắn xinh xắn màu nhạt chăm chú nhấp lại.
Rõ ràng là khuôn mặt phi thường ôn nhu, nhưng lại mang theo biểu tình nghiêm túc, vốn tưởng rằng sẽ không được tự nhiên, ai biết lại hình thành một loại sức quyến rũ kỳ lạ, trái lại là càng thêm chói mắt.
Ánh mắt Bạch Khuynh Vận trượt theo sườn mặt Liên Cừ, úc trượt đến chiếc cổ trắng nõn thon dài duyên dáng như cổ thiên nga, trong lòng không hiểu rung động, muốn nhìn càng nhiều càng nhiều...
Làn da tốt đẹp này lại theo áo kéo dài xuống phía dưới, hắn cũng nhìn không thấy nữa.
Trong ánh mắt toát ra một tia ảo não, hắn thật muốn rút y phục Liên Cừ... ( =.=llll)
Ách...
Bạch Khuynh Vận đột nhiên rùng mình một cái, tỉnh lại.
Trời ạ!
Hắn đang suy nghĩ cái gì???
Rút y phục Liên Cừ???
Một người nam nhân vừa nhận thức??? Không phải đâu!!!
Nghĩ hắn Bạch gia thiếu chủ dựa vào khuôn mặt thiên hạ siêu cấp vô địch khả ái, thành thạo trong các sắc mỹ nam mỹ nữ, cho tới bây giờ chưa từng động tâm với ai, chưa từng nghĩ cách rút y phục ai đó...
Ngày hôm nay, hướng Thiên Cơ đảo đảo chủ, dĩ nhiên sản sinh ý niệm trong đầu như vậy???
Không đến mức đi, ngay cả Thiên Cơ đảo Liên Cừ tướng mạo tuấn mỹ, khí chất như tiên xuất trần mờ ảo, ngay cả Liên Cừ cư xử ôn hòa, ngay cả Thiên Cơ đảo chủ thần bí bác học, hắn cũng không đến mức nhanh như vậy trúng thầu chứ!!!
Nghĩ đến đây, Bạch Khuynh Vận gật đầu.
Ảo giác, ảo giác, ý nghĩ vừa rồi của hắn tuyệt đối là ảo giác...
Thế nhưng, chiếc cổ ưu mỹ trắng nõn của Liên Cừ, luôn luôn thoáng hiện trong đầu hắn...
“Thế nào??? Biểu ca???”
Vừa thấy Liên Cừ buông tay Vân Khuynh, Tần Vô Song liền khẩn cấp hỏi.
Không có biện pháp, ai bảo biểu tình Liên Cừ quá mức nghiêm túc, khiến Tần Vô Song phải lo lắng.
Ánh mắt Liên Cừ phức tạp nhìn Vân Khuynh gật đầu:
“Không có việc gì... Đích xác như ngươi nói, đại phú đại quý...”
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt... Vừa rồi biểu tình của biểu ca thật là dọa người, ta còn tưởng rằng có vấn đề gì.”
Liên Cừ cười khổ lắc đầu, thở dài nói:
“Đích xác có vấn đề nhỏ...”
Tần Vô Song vừa kéo ra dáng tươi cười cương tại trên mặt:
“Cái gì???”
Liên Cừ ánh mắt sâu thẳm nhìn phía Vân Khuynh:
“Đương đại chi khu, chịu tải linh hồn bỉ thế... Ngay cả là đại phú đại quý, cũng suốt đời kiếp nạn nhiều...
Huống hồ, Vân Khuynh mệnh phạm hoa đào, tình trái cũng nhiều...”
Thân thể Vân Khuynh chấn động, phía sau y không có nghe thấy, y chỉ nghe đến ‘Đương đại chi khu, chịu tải linh hồn bỉ thế...’ chẳng lẽ, Liên Cừ đã nhìn thấu, linh hồn của y mang theo ký ức một đời???
Y khiếp sợ nhìn Liên Cừ, nhất thời không nói gì.
Tần Vô Song còn lại là nắm chặt tay Vân Khuynh, hắc nghiêm mặt:
“Cái gì mệnh phạm hoa đào tình trái cũng nhiều... Khuynh nhi là người của ta, ngoại trừ ta ra, ai cũng không được mơ ước!!!”
Lời tuy là nói như vậy, thế nhưng đáy lòng hắn cũng càng ngày càng bất an.
Liên Cừ thương hại nhìn Tần Vô Song:
“Y...”
Liên Cừ từ đầu đến cuối cũng không nói gì thêm, Liên Cừ muốn nói chính là, y đã định trước không phải thuộc về một mình ngươi...”
Thế nhưng, nói đến bên mép, hắn không đành lòng đả kích biểu đệ nhìn qua thích Vân Khuynh.
Mong muốn, tất cả đều tốt đẹp!