Vào mùa đông, ban ngày không có chuyện gì, bọn họ đều thích đến trong đình ngồi chơi.
Một đám lão nhân cùng một chỗ, ba ba hai hai, hoặc là nói chuyện phiếm, hoặc là chơi cờ, hoặc là phẩm trà, hoặc là đánh đàn, hoặc là ăn cao điểm, cái đình không lớn không nhỏ này chia thành rất nhiều bộ phận, có khoảng hai mươi lão nhân đều đang ở đây.
Khách nhân Hiên Viên Trần Vũ vừa đến Cô Sa trấn không được bao lâu, dưới sự chỉ đạo của mấy lão nhân, đang được ngâm mình trong ôn tuyền, mà Lam Hiên thì ở một bên chăm sóc Hiên Viên Trần Vũ hôn mê bất tỉnh.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong hai huynh đệ, theo lão nhân cầm cao điểm đến đây, nhìn cảnh tượng hoà thuận vui vẻ ở đây bỗng nhiên sửng sốt.
Trong hoàng cung không thiếu người, trong hoàng cung cũng có rất nhiều người, nhưng chưa từng có người nào có thể thản nhiên tự đắc như những người này, nhìn vào khiến cho người ta muốn mỉm cười.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong lấy lại tinh thần, nhìn về phía lão nhân áo xám:
“Đệ đệ của tại hạ lúc này đang ở...”
Trước mắt nhìn lại đều là một đám lão nhân tóc hoa râm, nào có bóng dáng Hiên Viên Trần Vũ.
“Bên kia, trong ôn tuyền.”
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nghe xong lão nhân áo xám nói, lập tức nhìn quanh bốn phía, chờ đến khi nhìn thấy ôn tuyền trong miệng lão nhân, không khỏi nổi giận trong lòng.
Bọn họ có thể không giận sao???
Hiên Viên Trần Vũ hiện tại được Lam Hiên chiếu cố ngâm trong ôn tuyền...
Ngâm ôn tuyền là phải...
Vì vậy, Hiên Viên Trần Vũ lúc này hôn mê bất tỉnh, hầu như khỏa thân ngâm ở trong nước, mà Lam Hiên để chiếu cố hắn, ở ngay bên cạnh hắn đỡ vai cho hắn.
Vì vậy, tình cảnh Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong thấy chính là thế này...
Bảo bối nhiều ngày không thấy, nhớ nhung phi thường của bọn họ, trên khuôn mặt thanh tú dị thường, lúc này bị ôn tuyền bốc hơi mà đỏ lên, chiếc cổ thon dài trắng nõn của hắn, cùng với da dẻ bên dưới đều ửng hồng, nhìn qua mỹ lệ không gì sánh được.
Làn da hồng nhạt không ngâm trong nước nói cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, bảo bối ngũ nhi của bọn họ lúc này rất có thể là đang khỏa thân.
Ý nghĩ này khiến cho ánh mắt bọn họ tối sầm lại, tâm và thân thể bắt đầu rục rịch phản ứng không nên có.
Tình cảnh trước mắt đối với bọn họ mà nói, có sức mê hoặc rất lớn, mỹ lệ khiến cho bọn họ si mê.
Thế nhưng, thế nhưng, khi ánh mắt bọn hắn chuyển tới Lam Hiên bên người Hiên Viên Trần Vũ, triệt để lạnh xuống.
Nam nhân kia là ai???
Vì sao Ngũ đệ của bọn họ lại rất hưởng thụ từ từ nhắm hai mắt ( kỳ thực là hôn mê bất tỉnh), phi thường yêu kiều nửa tựa lên người một nam nhân ( kỳ thực Lam Hiên chỉ là đỡ lấy thân thể Hiên Viên Trần Vũ mà thôi).
Nam nhân chết tiệt kia còn nhìn chằm chằm vào Ngũ đệ bọn họ không tha.
Lam Hiên thân là ảnh vệ của Hiên Viên Trần Vũ, võ công tự nhiên không thấp, bị con mắt mang lực sát thương của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong nhìn chằm chằm, hắn đã sớm cảm giác được.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, vừa nhìn thấy tướng mạo hai người liền kinh ngạc.
Thân là ảnh vệ của Hiên Viên Trần Vũ, một mực bảo hộ Hiên Viên Trần Vũ trong tối, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong không biết hắn, nhưng hắn lại biết hai người này.
Nghĩ lại hai người rất có thể là người hạ độc Hiên Viên Trần Vũ, trong nháy mắt Lam Hiên khẩn trương lên.
Ôn tuyền là ấm áp, bầu trời hoa tuyết bay bay, ngâm mình ôn tuyền trong trời tuyết, ấm lạnh đan xen, cảnh tượng dị thường kiều diễm cùng quái dị.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong thấy Hiên Viên Trần Vũ bị nam nhân khác ôm vào trong ngực, không kịp nghĩ nhiều, vô ý thức trực tiếp nhảy vào ôn tuyền, bước về hướng Hiên Viên Trần Vũ và Lam Hiên.
Lam Hiên đỡ Hiên Viên Trần Vũ, thân thể cứng ngắc, nếu như hai vị hoàng tử có động tác gì, hắn sẽ lập tức phản kích.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong ánh mắt đông lạnh, Hiên Viên Khê Phong vươn tay đẩy ra Lam Hiên, Hiên Viên Lâm Phong ôm lấy Hiên Viên Trần Vũ.
“Ngươi là ai??? Tiểu ngũ nhi hắn xảy ra chuyện gì???”
Hiên Viên Khê Phong chế trụ mạch môn trên cổ tay Lam Hiên, trong lòng Lam Hiên hối hận, trong nhất khắc vừa muốn động thủ, hắn lại bỗng nhiên bận tâm vấn đề thân phận của hai người, kết quả một thoáng chần chờ, liền bị Hiên Viên Khê Phong bắt được sơ hở.
Hiện tại mạch môn của hắn bị Hiên Viên Khê Phong giữ lấy, không thể phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ nói:
“Nhị hoàng tử điện hạ, tam hoàng tử điện hạ, thuộc hạ Lam Hiên là ảnh vệ của thái tử điện hạ.”
Hiên Viên Lâm Phong ôm Hiên Viên Trần Vũ phát hiện Hiên Viên Trần Vũ bất thường, hắn ôm chặt Hiên Viên Trần Vũ, đôi mắt đỏ lên hỏi Lam Hiên:
“Vũ nhi hắn xảy ra chuyện gì??? Vì sao không có một chút tri giác???”
“Thái tử điện hạ hắn...”
Lam Hiên bắt đầu đem chuyện được cứu trợ Tần Vô Phong đã sắp xếp trước cho hắn, nói cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong.
Bên kia, lão nhân áo xám sau khi nói cho Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong chỗ của Hiên Viên Trần Vũ, liền vài bước tiến về phía trước, khóe miệng mang theo ý cười ôn hòa, mềm nhẹ đưa cao điểm trên tay cho một lão phụ nhân tuổi gần tương đương hắn.
Lão phụ nhân kia từ xa nhìn Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, nhẹ giọng hỏi:
“Bọn họ là ai, vì sao tới Cô Sa trấn chúng ta?”
Lão nhân áo xám cười cười, không còn chút nào nghiêm túc lúc trước:
“Chính là các ca ca của tuấn tiểu tử trong ôn tuyền kia, ta xem hai tên tiểu tử đó cũng hiểu chuyện, không giống sẽ đi làm khó người khác, Vô Phong vì sao lại đem tuấn tiểu tử kia giao cho chúng ta?”
Trong ánh mắt trong sạch như suối của lão phụ nhân lóe ra ánh sáng kỳ dị:
“Vô Phong tự có dự định của Vô Phong, hiện tại phải làm thế nào... Đem tuấn tiểu tử giao cho bọn hắn sao? Độc tình ti của tuấn tiểu tử... Hẳn là một cô nương đến giải mới đúng.”
Lão nhân áo xám cùng ra hiệu cho các lão hữu bốn phía, mở miệng nói:
“Tự nhiên là giao cho bọn hắn, Vô Phong nói qua tuấn tiểu tử chỉ là ở nhờ, chờ người tới lập tức đem người trả cho bọn hắn...
Xem ra Vô Phong đang có kế hoạch khác.
Nhưng mà... Lão hữu, hai tên tiểu tử kia là hoàng thất Huỳnh Quang... Ha hả, như vậy ngươi cuối cùng cũng có thể lấy lại phi long cửu tiêu cầm của ngươi.”
Phi long cửu tiêu cầm là một trong tam đại danh cầm vẫn được lưu truyền trong tứ đại quốc gia.
Lão phụ nhân này năm xưa chính là nữ tướng quân danh chấn tứ quốc, Phi Hà tướng quân.
Nói đến năm xưa nàng là đệ nhất tài nữ Huỳnh Quang, một tay dao cầm đạn không người đạt đến, sau lại bị hoàng tử Tương Ly quốc nhìn trúng, cầu hôn với Huỳnh Quang hoàng đế, nhưng nữ tử đã có người thương, nên đàn đứt dây cự hôn.
Hoàng tử Tương Ly quốc nổi giận, rời khỏi Huỳnh Quang trở lại Tương Ly gây nên xích mích giữa hai quốc gia, không bao lâu hai nước liền bắt đầu phát sinh va chạm nho nhỏ.
Vị tài nữ này nhưng thật ra dám làm dám chịu, tự mình đem bảo bối phi long cửu tiêu cầm tặng đến hoàng cung, mặc giáp ra trận, làm nữ tướng quân đầu tiên của Huỳnh Quang.
Sau khi chiến thắng trở về, nàng đi về phía Huỳnh Quang hoàng đế đòi lại phi long cửu tiêu cầm, nhưng biết được cầm của nàng đã theo trưởng công chúa gả đến Liệt Phong quốc.
Từ đó, nàng mất đi đàn cầm, sau lại trưởng công chúa chết ở Liệt Phong, phi long cửu tiêu cầm được đưa về Huỳnh Quang, chỉ là khi đó, vị tài nữ này đã ẩn cư, không đòi lại đúng lúc, phi long cửu tiêu cầm liền bị đem vào quốc khố.
Lão nhân áo xám biết lão bạn của hắn vẫn luyến tiếc bảo bối phi long cửu tiêu cầm theo nàng gần nửa cuộc đời, hắn cũng đã dự định tìm một cơ hội lấy đàn cầm về...
Hắn thậm chí dự định nếu không đòi được về, vậy đi hoàng cung trộm.
Không nghĩ tới kế hoạch của hắn còn chưa thực thi, người của Huỳnh Quang hoàng thất tìm tới cửa.
Cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, hắn đương nhiên phải nhân cơ hội này đòi lại phi long cửu tiêu cầm.
Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong ở một đêm trong Cô Sa trấn, lấy một ít vị thuốc trân quý, vài bản đồ kho báu và một phi long cửu tiêu cầm đổi về Hiên Viên Trần Vũ.
Ngày thứ hai liền mang theo Hiên Viên Trần Vũ quay về Tần phủ.
Không có biện pháp, tuy rằng tuyết rơi đường không dễ đi, thế nhưng một đám lão nhân lão bà tử ở Cô Sa trấn không ai để ý đến bọn hắn, coi bọn hắn là không khí, Hiên Viên Trần Vũ lại không biết nguyên nhân vì sao chưa tỉnh lại, Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong lo lắng muốn chết.
Hiện tại bọn họ mới chính thức hiểu ra một câu:
Không có tin tức nào là tin tức tốt.
Trước đây bọn họ lo lắng không có tin tức của Hiên Viên Trần Vũ, hôm nay tìm được Hiên Viên Trần Vũ, bọn họ lại càng lo lắng.
Hiện tại Hiên Viên Trần Vũ hôn mê bất tỉnh, hầu như dọa sợ bọn họ đến mức tim suýt ngừng đập.
Hiên Viên Trần Vũ bị hạ độc Tình ti vẫn chưa tỉnh lại, cũng chính là chưa có cơ hội yêu người khác, điểm này rất tốt, khiến cho bọn họ mừng rỡ không ngớt.
Thế nhưng, độc Tình ti không có tác dụng phụ, vì sao Hiên Viên Trần Vũ lâu như vậy vẫn không tỉnh lại, chẳng lẽ là có chuyện ngoài ý muốn nào đó phát sinh???
Hai vị hoàng tử điên cuồng chạy về Giang thành, bọn họ hiện tại cần đại phu, cần đại phu đến nói cho bọn họ Hiên Viên Trần Vũ rốt cục là bị sao.
Tuy rằng chạy đi rất khổ cực, nhưng Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, vẫn kiên trì tự mình ôm Hiên Viên Trần Vũ.
Lúc đến đã chật vật như vậy, lúc về ôm thêm một người, còn phải tận lực bảo hộ người kia, liền càng chật vật.
Cũng may, chật vật thì chật vật, bọn họ rốt cục thuận lợi về tới Tần phủ.
Chuyện thứ nhất cần làm lúc về lại Tần phủ là gì???
Đổi một thân trang phục chật vật???
Không!!!
Chuyện thứ nhất là đi mời đại phu, mời đương nhiên là đại phu ở dược đường tốt nhất Giang thành ‘Hồi Xuân đường’.
Vì vậy, đại phu ‘Hồi Xuân đường’ nói một đống lớn cái gì lúc trước trúng độc dược tính quá mạnh mẽ, cứu trị không đúng lúc, dẫn đến hiện tại hôn mê bất tỉnh, sau đó viết ra một đống lớn thuốc bổ nghênh ngang bước đi trong ánh mắt thả lỏng của Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong.