Đôi con ngươi đen tuyền thâm thúy của hắn gợn sóng không sợ hãi, trên khuôn mặt tuấn mỹ thậm chí còn mang theo nụ cười khiêm tốn.
Thân thể Nguyệt Mạc khẽ run, hoài nghi nhìn Tần Vô Song, trong mắt hiện lên một tia kiêng kỵ.
Nguyệt Mạc biết, chỉ luận võ công, hắn là không bằng Tần Vô Song, bởi vì lấy võ công của hắn, hắn căn bản nhìn không ra Tần Vô Song sâu cạn, đây chỉ có một khả năng, chính là Tần Vô Song mạnh hơn hắn rất nhiều.
Bàn tay dưới ống tay áo Tần Vô Song, chậm rãi siết chặt, các đốt ngón tay nắm đến trắng bệch.
Trước đó hắn còn không có cảm giác gì, đến lúc Nguyệt Mạc nói hắn trúng độc, hắn mới phát hiện trong thân thể có vật gì đó khiến hắn đau như đao cắt.
Bởi vì lam ngân hoa là Nhã Sóc Lam tự mình giao cho hắn, hắn thật không ngờ Nguyệt Mạc lại động tay chân vào lam ngân hoa.
Thế nhưng, không sao, người Tà Vu cốc cốc chủ phái tới, vẫn luôn theo hắn, chỉ cần chống đỡ đến khi những người đó tới, hẳn là không thành vấn đề.
“Tần công tử.”
Nhất thời không rõ Tần Vô Song có thực sự trúng độc hay không, Nguyệt Mạc không dám hành động thiếu suy nghĩ, hắn bắt đầu tiến hành chính sách khuyên bảo: “Ngươi cần chỉ là kim tàm cổ, ta dùng kim tàm cổ bình thường, đổi lấy biến dị kim tàm cổ trên tay ngươi, ngươi thấy thế nào???”
“Cái này...”
Tần Vô Song bắt đầu suy ngẫm, kỳ thực lúc này, thân thể hắn đã có chút run rẩy.
Nhưng sức chịu đựng của Tần Vô Song thực sự rất mạnh, nét mặt vẫn không lộ ra một chút thống khổ, chỉ có mồ hôi lạnh toát ra trên trán, cùng với sắc mặt tràn đầy tái nhợt mới có thể nhận ra một chút mánh khóe.
Nguyệt Mạc thấy Tần Vô Song bắt đầu suy nghĩ, không khỏi mừng rỡ: “Ngoại trừ cho ngươi kim tàm cổ, ta mặt khác còn có thể cho ngươi hoàng kim vạn lượng, ruộng tốt trăm mẫu...”
“Ngươi vì sao nhất định muốn có biến dị kim tàm cổ này???”
Tần Vô Song nhăn mày, theo lời của Tà Vu cốc cốc chủ nói, người bình thường nuôi kim tàm cổ, rất ít khi tật bệnh, dưỡng súc vật lớn lên, không bị bệnh chết, hơn nữa có thể tụ tài phất nhanh.
Biến dị kim tàm cổ, cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão, đây là chuyện bất cứ ai học võ đạt được trình độ nhất định đều có thể làm, nhưng vì sao Nguyệt Mạc hết lần này tới lần khác lại chấp nhất với biến dị kim tàm cổ như thế???
Tần Vô Song chưa nhìn thấy biến dị kim tàm cổ, biến dị kim tàm cổ vẫn luôn ở trong một hộp ngọc màu lam, mà hộp ngọc kia, nằm ở trong ống tay áo của hắn.
Vấn đề của Tần Vô Song khiến Nguyệt Mạc ngẩn người, Nguyệt Mạc hơi híp mắt: “Tự nhiên là có tác dụng đối với ta...
Tần Vô Song, ngươi tới đích thực không đúng lúc, vì biến dị kim tàm cổ này, ta cố ý sắm vai một hồi anh hùng cứu mỹ nhân lẩn vào Tà Vu cốc, mắt thấy lão đầu Tà Vu cốc kia sắp chết, ta sẽ có được biến dị kim tàm cổ, nhưng ngươi tới...”
Loại chuyện thắng lợi ở ngay trong tay, cuối cùng sắp thành lại bại này, dễ dàng khiến cho người ta phát cuồng...
Nguyệt Mạc càng nói càng tức, hắn hiện tại chỉ muốn lấy được biến dị kim tàm cổ, cũng bất chấp Tần Vô Song có thực sự trúng độc hay không, cá chết lưới rách ra tay đánh về phía Tần Vô Song.
Tần Vô Song tự nhiên sẽ không mặc người xâm lược, hắn lập tức đánh trả, bóng dáng hai người dây dưa cùng một chỗ, đang lúc thắng bại khó phân, độc của Tần Vô Song rốt cuộc không thể áp chế, không nghĩ tới tạo thành sơ hở bị Nguyệt Mạc một chưởng đánh bay, khóe miệng tràn ra máu đen.
Tần Vô Song chịu đựng đau nhức trong thân thể, gian nan ổn định thân thể của mình trong không trung.
Sắc mặt hắn ngưng trọng lau đi máu đen bên môi, lạnh lùng nhìn Nguyệt Mạc.
Nguyệt Mạc thấy hắn như vậy liền ngẩn ngơ, sau đó cười to: “Ha ha ha ha, Tần Vô Song, ta còn tưởng ngươi thực sự không trúng độc chứ, không nghĩ tới, ngươi hiện tại, chỉ là một con hổ giấy mà thôi.”
Sắc mặt Tần Vô Song vẫn rất bình tĩnh: “Buồn cười sao???”
Tần Vô Song một bên áp chế độc tính, một bên lạnh lùng nhìn Nguyệt Mạc.
Đôi mắt Tần Vô Song lúc này tựa như thanh đao, mang theo băng hàn lợi hại, đem thân thể Nguyệt Mạc nhìn đến phát lạnh.
Phát lạnh xong Nguyệt Mạc giật mình, Tần Vô Song hiện tại trúng độc, không thể làm gì hắn, hắn sợ cái gì???
Nghĩ đến đây trong lòng Nguyệt Mạc có chút tức giận: “Tần Vô Song, biến dị kim tàm cổ rốt cuộc ở nơi nào???”
Tần Vô Song thiêu mi: “Ở trên người ta, có bản lĩnh, ngươi đến mà lấy.”
“Ngươi nghĩ ta không dám?”
Nguyệt Mạc lần thứ hai phi thân đánh về phía Tần Vô Song, Tần Vô Song híp híp mắt, năng lực phản ứng một chút cũng không bởi vì thân thể đau đớn mà chậm lại, trái lại trở nên càng thêm linh mẫn.
Càng bị vây vào trong nghịch cảnh, càng phải cần lãnh tĩnh, lãnh tĩnh mới có thể từ trong nhược thế tranh thủ đến ưu thế lớn nhất.
Cũng may người của Tà Vu cốc không để Tần Vô Song chờ lâu, một lát sau, người của Tà Vu cốc đều chạy tới, Tà Vu cốc cốc chủ nhìn Nguyệt Mạc: “Lúc trước Tần công tử nói có thể là ngươi, lão phu còn chưa tin, không nghĩ tới... Dĩ nhiên thật là ngươi...”
Nhã Sóc Lam hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nguyệt Mạc: “Nguyệt Nguyệt, vì sao...”
Nguyệt Mạc nhìn hơn mười người đột nhiên xuất hiện, sắc mặt từ từ âm trầm, nghĩ tới nhất cử nhất động vừa rồi của Tần Vô Song, hắn quả thực bị chọc giận đến bùng nổ: “Ngươi vừa rồi một mực câu giờ?”
Trái ngược với Nguyệt Mạc tức giận, tâm tình Tần Vô Song lại dễ dàng hơn không ít: “Đúng vậy, lẽ nào Nguyệt công tử cho rằng Tà Vu cốc thực sự sẽ vô duyên vô cớ đem một thứ quan trong như vậy đưa cho người ngoài như ta sao???”
“Ngươi...”
“Nguyệt Nguyệt... Vì sao, rốt cuộc là vì sao, ngươi là phu quân của ta mà...
Ta không tốt với ngươi sao, đa đa không tốt với ngươi sao, Tà Vu cốc có lỗi với ngươi sao???”
Nhã Sóc Lam đau lòng không gì sánh được, nàng vẫn luôn hạnh phúc vui sướng, không tiếp thụ được Nguyệt Mạc phản bội, không tiếp thụ được Nguyệt Mạc hiện tại.
Nguyệt Mạc mặt âm trầm, trừng mắt Nhã Sóc Lam: “Nữ nhân ngươi, ai thừa nhận ngươi là thê tử? Mặt khác, đừng có gọi Nguyệt Nguyệt, khó nghe muốn chết.”
Nhã Sóc Lam không thể tin được lui về phía sau một bước, trong đôi mắt mỹ lệ của nàng tràn đầy nước mắt: “Nguyệt Nguyệt...”
Tần Vô Song nhíu nhíu mày, nhìn Nguyệt Mạc, lạnh lùng nói: “Cô phụ thê tử của mình như vậy, Nguyệt Mạc, ngươi thật là nam nhân xằng bậy.”
“Bớt sàm ngôn đi...”
Nguyệt Mạc thừa dịp mọi người không chú ý một lần nữa đánh về phía Tần Vô Song: “Mau đưa biến dị kim tàm cổ giao ra đây!!!”
Tà Vu cốc cốc chủ nhìn Nguyệt Mạc, trong tay hất ra một mảnh sương đặc màu tím đen, lẩm bẩm trong miệng, có một con sâu nhỏ giống như con nhện, màu sắc diễm lệ, chậm rãi bò về phía Nguyệt Mạc, trong lúc Nguyệt Mạc không chú ý liền bò lên trên người hắn, đến lúc hắn cảm thấy đau đớn, sâu đã có nửa thân chui trong cơ thể Nguyệt Mạc.
Nguyệt Mạc thảm kêu một tiếng, muốn hất con sâu ra, nhưng con sâu kia lại lấy tốc độ cực nhanh chui vào thân thể hắn.
Biết không thể cứu vãn, ngón cái và ngón trỏ của Nguyệt Mạc đặt ở trên môi thổi lên, phi ưng cực lớn vẫy cánh từ xa xa bay tới, lấy khí thế sắc bén bá đạo bức mọi người đều lui về sau vài bước, Nguyệt Mạc xoay người nhảy lên phi ưng, phi ưng lập tức bay lên.
Nguyệt Mạc trừng mắt Tần Vô Song, giọng nói căm hận: “Tần Vô Song, chỉ cần ngươi ngày hôm nay không rời khỏi Liệt Phong quốc, ngày sau, ta nhất định sẽ không để ngươi ra khỏi Liệt Phong quốc.
Tà Vu cốc, sỉ nhục hôm nay, Mạc Nguyệt (*) ta suốt đời không quên, từ nay về sau, Bách Mạc cung cùng Tà Vu cốc, thề không đội trời chung!!!”
(*) Khụ, sợ ở đây có ng k hỉu nên Vũ giải thích chút, Nguyệt Mạc tên thật là Mạc Nguyệt, tên trước đó là tên giả dùng để trà trộn vào Tà Vu cốc dùng. (=_=llll)
Nói ra những lời này xong, phi ưng xoay quanh trên bầu trời, lập tức mang theo Mạc Nguyệt rời đi.
Mạc Nguyệt rời đi xong, Tần Vô Song cũng nữa chống đỡ được nữa, ho ra một ngụm máu đen, thân thể lung lay sắp đổ.
Tà Vu cốc cốc chủ tràn ngập áy náy nhìn Tần Vô Song: “Tần công tử, là chúng ta liên lụy ngươi...”
Nhã Sóc Lam đỡ lấy Tần Vô Song: “Vô Song ca ca, đều do ta sơ ý, bị Nguyệt Nguyệt bắt được sơ hở...”
“Cái gì Nguyệt Nguyệt, Nhã nhi, sau đó không được nhắc lại tên tự người kia!!!”
Tần Vô Song lắc đầu: “Không sao, ta bị thương không nặng, độc tự ta có thể giải... Chỉ là, lại phải dừng lại không thể rời khỏi đây...”
Ta phải dưỡng thân thể tốt lên mới có thể đi, dù sao... Đường kế tiếp, có Mạc Nguyệt ngăn cản, sẽ càng thêm khó...”
“Ai...”
Tà Vu cốc cốc chủ thở dài một tiếng: “Trên người ta không mang cổ trùng lợi hại gì đó, vừa rồi chỉ kịp hạ tri chu cổ lên hắn.
Ta nghĩ hắn là người ngoài, biết được tác dụng của biến dị kim tàm cổ nhất định là có người nói cho hắn...
Nói cách khác, bên người hắn, nhất định có cao thủ dùng cổ.
Đáng tiếc, dĩ nhiên để phi ưng kia đem hắn mang đi...”
“Cốc chủ, vừa rồi Nguyệt Mạc nói ra chính danh thực sự của hắn, Mạc Nguyệt, còn nhắc tới Bách Mạc Cung, ta nghĩ, hắn hẳn là nhị cung chủ của Bách Mạc Cung.”
Tà Vu cốc cốc chủ gật đầu: “Đúng vậy, Liệt Phong quốc ta tam đại địa phương nguy hiểm, chính là sát thủ lâu Ám Ảnh Lâu, Tà Vu cốc chúng ta, cùng với Bách Mạc Cung bọn họ.
Cung chủ Bách Mạc Cung tên là Mạc Nhật, Mạc Nguyệt là đệ đệ hắn, sau đó trở lại ta lập tức sẽ thay đổi cỏ độc và cơ quan của Tà Vu cốc, để tránh bọn họ công kích chúng ta...
Tần công tử, hiện tại ngươi cùng chúng ta trở lại tu dưỡng một đoạn thời gian trước đi, sau đó ta sẽ phái người trong cốc hộ tống ngươi một đoạn đường —— chí ít phải đưa ngươi an toàn ra khỏi Liệt Phong quốc.”
Tần Vô Song cảm thụ được thân thể mình bởi vì trúng độc và bị thương mà suy yếu không gì sánh được, gật đầu với Tà Vu cốc cốc chủ.