Mục lục
Khuynh Tẫn Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu Khuynh, ngươi bình tĩnh một chút, không muốn để Tần Vô Phong và Tần Vô Song bọn họ biết sự tồn tại của hài tử, cũng chỉ có rời đi.

Sau khi đi, ngươi còn có thể trở về, chỉ là đi ra ngoài sinh hạ hài tử trong bụng ngươi mà thôi???

Tiểu Khuynh...”

Chấp niệm trong lòng Vân Hoán vừa nói ra miệng, trở nên càng ngày càng sâu càng ngày càng kiên định.

Đáy lòng Vân Khuynh hoảng loạn không ngớt, y không có biện pháp bình tĩnh trở lại, y phát hiện biện pháp theo như lời Hiên Viên Bất Kinh và Vân Hoán, đều không phải biện pháp y muốn, thế nhưng chính y cũng không nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Y vươn tay vỗ về bụng mình.

Hài tử này, tới thật không đúng lúc, quá không đúng lúc.

Hơi nhắm mắt, Vân Khuynh nghĩ trạng thái hiện tại của y phi thường kém cỏi.

Y cần yên tĩnh một hồi, chờ mình triệt để tỉnh táo rồi nghĩ tới chuyện này sau.

Y nỗ lực ổn định tình tự của mình: “Nhị ca, sắc trời đã không còn sớm, ta sẽ trở lại suy nghĩ đề nghị của nhị ca, đến ngày mai sẽ cho nhị ca đáp án.”

Vân Hoán nhíu nhíu mày:

“Tiểu Khuynh, tuy rằng nhị ca không muốn ngươi bức mình, thế nhưng, nhị ca cũng rất muốn để ngươi đi cùng nhị ca...

Mặc kệ nói như thế nào, tất cả làm hết sức đi, kỳ thực, coi như bị bọn họ biết cũng không hề gì...

Thế nhưng nếu như ngươi thật không muốn để người khác biết, nhị ca nhất định sẽ không nói cho người khác...

Được rồi, tiểu Khuynh, chuyện ngươi có thai, còn có ai biết???”

“Còn có Bất Kinh ca ca, hắn đáp ứng ta sẽ không nói cho người khác.”

Vân Hoán gật đầu: “Ân, vậy ngươi cẩn thận một chút, ngẫm lại cho nghĩ, thực sự không được liền thuận theo tự nhiên đi.”

“Ta biết.”

Vân Khuynh trở lại trong phòng trắng đêm không ngủ, nằm ở trên giường, vỗ về hài tử chưa thành hình trong bụng, không ngừng trầm tư.

Y trằn trọc khó ngủ, tư tự tỉnh táo không gì sánh được, kỳ thực đề nghị của Vân Hoán không tệ.

Thế nhưng vì sao y không muốn???

Trước đây rời khỏi Tần gia, y từng quyết tâm cả đời cũng không về Tần gia.

Nhưng hiện tại, ngay cả rời bỏ Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng làm không được???

Vì sao... Bản tính loài người, quả nhiên là ích kỷ sao???

Y miệt mài theo đuổi nội tâm của mình, không muốn Tần Vô Phong Tần Vô Song biết, là sợ đánh vỡ cục diện cân đối khó có được hiện tại, hay là sợ Tần Vô Phong Tần Vô Song và Tần Vô Hạ mất mặt, quan trọng hơn là chính y không dám đối mặt hiện thực.

Nếu như Tần Vô Phong Tần Vô Song hai người biết trong bụng y có hài tử, nhất định sẽ không để y thương tổn hài tử này.

Nhưng tình huynh đệ giữa bọn hắn và Tần Vô Hạ...

Ái tình giữa y và Tần Vô Phong Tần Vô Song...

Lần thứ hai sẽ bị rạch thêm vết sẹo!!!

Vân Khuynh đang suy nghĩ, mình vì sao không thẳng thắn làm một con đà điểu chân chính chứ???

Vân Hoán còn nói thuận theo tự nhiên, thế nhưng, y nằm ở trên giường suy nghĩ đề nghị của Vân Hoán, càng nghĩ lại càng muốn kéo dài.

Y luôn luôn như vậy, vào thời điểm cuối cùng y luôn luôn chọn trốn tránh.

Trốn tránh, là trốn khỏi thương tổn, là biểu hiện nhu nhược.

Thế nhưng, trốn tránh, cũng có nghĩa mình phải cõng theo gánh nặng tâm lý trầm trọng, chịu đựng gánh nặng tâm lý dằn vặt.

Biết đâu y không trốn, vẫn tốt hơn là trốn đi.

Thế nhưng, y cuối cùng chọn rời đi, đều chỉ là vì để càng nhiều người có thể duy trì hạnh phúc hiện tại.

Ngày thứ hai Hiên Viên Bất Kinh bởi vì từng hứa với Vân Khuynh, hắn không nói cho bất kỳ ai chuyện Vân Khuynh mang thai, thế nhưng hắn trở nên rất khẩn trương Vân Khuynh, khiến cho mọi người liên tiếp nhìn nhau, Vân Khuynh cũng không được tự nhiên.

Nửa ngày này, Vân Khuynh càng bởi vì dự định trong lòng, cùng với quyết tâm mà thấp thỏm không ngớt, cả ngày đều rất hoảng hốt.

Thẳng đến buổi trưa lần thứ hai gặp Vân Hoán, mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Buổi trưa, y lại đơn độc nói chuyện một hồi với Vân Hoán, đến buổi chiều tâm lý đã ổn định rất nhiều.

Buổi chiều ngày hôm ấy bọn họ rốt cục tới Tích Châu.

Hiên Viên Bất Kinh vốn dự định chia tay với họ tại đây, nhưng Vân Khuynh đột nhiên mang thai lại khiến hắn không thể yên tâm rời đi.

Hắn nói hắn muốn hội hợp với Sở Tiếu Ca trước, sau đó sẽ đón Sở Tiếu Ca tới nơi này tìm bọn họ.

Bởi vì Hiên Viên Bất Kinh là ca ca của Vân Khuynh, Vân Khuynh lại cùng với Hiên Viên Bất Kinh tụ họp thì ít xa cách thì nhiều, cho nên Tần Vô Phong và Tần Vô Song rất mong muốn Hiên Viên Bất Kinh có thể ở cạnh Vân Khuynh nhiều hơn.

Hiên Viên Bất Kinh sau khi nghìn dặn vạn dặn Vân Khuynh phải chăm sóc tốt cho bản thân, mới cực kỳ lo lắng rời đi.

Lúc hắn đi, Vân Khuynh mấy người bọn họ đã vào ở khách sạn.

Chạng vạng, ánh chiều tà mờ nhạt đánh lên mái hiên, bởi vì bọn họ một đường mệt nhọc, vừa xuống xe ngựa, Tần Vô Phong và Tần Vô Song liền để Vân Khuynh đi nghỉ ngơi.

Tới lúc dùng bữa tối, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đều đến kêu Vân Khuynh rời giường.

Lần này có thai, không biết là bởi vì thời gian ngắn, hay là vì Vân Khuynh đầy bụng tâm sự, y dĩ nhiên không hề ngủ giống như lần trước.

Lúc y còn rất thanh tỉnh, Tần Vô Phong và Tần Vô Song đã nhẹ nhàng đẩy cửa, gọi y rời giường, thuận tiện giúp y mặc quần áo.

Sắc mặt Vân Khuynh vẫn không quá tốt, nhìn qua tinh thần còn có chút hoảng hốt.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song vẫn luôn phát hiện y không thích hợp, ở trên xe ngựa ép hỏi nửa ngày, Vân Khuynh chỉ nói là bởi vì Hiên Viên Bất Kinh đi rồi y có chút luyến tiếc.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song tự nhiên không tin, cũng chú ý gấp bội, thế nhưng tới hiện tại, Vân Khuynh không chỉ không tốt hơn, còn có xu hướng càng thêm nghiêm trọng.

Tần Vô Phong Tần Vô Song nhìn mà lo lắng không ngớt, đối với loại hình dạng buồn mà không hé răng này của Vân Khuynh, càng là hận đến nghiến răng nhưng lại không biết nên làm sao.

Chờ bọn hắn ra khỏi cửa phòng muốn đi xuống ăn cơm, Vân Khuynh mới mở miệng nói: “Đại ca, Vô Song.”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song lập tức dừng lại cước bộ nhìn về phía y: “Vân nhi/ Khuynh nhi, làm sao vậy???”

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh miễn cưỡng kéo ra nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không có gì, ta cuối cùng là nghĩ, ba chúng ta từ lúc gặp lại đến giờ, chưa từng có cơ hội nói chuyện thật sự, mắt thấy chúng ta sắp về đến nhà, ta nghĩ, cũng đến lúc chúng ta nên nói chuyện rõ ràng...

Chung quy cũng không thể cứ như vậy dựa vào suy đoán cam chịu lẫn nhau đúng không???

Ta nghĩ, có rất nhiều chuyện, chúng ta kỳ thực cần phải nói rõ với đối phương.”

Tỷ như y chưa từng nói với Tần Vô Phong một câu ta yêu ngươi, cũng chưa từng nói với Tần Vô Song một câu cảm tạ hắn tiếp thu Tần Vô Phong.

Tất cả giữa bọn họ, đều là dựa vào hành động để thực thi, dựa vào hành vi của đối phương mà đoán, chưa từng ngồi với nhau nói chuyện rõ ràng.

Tần Vô Phong và Tần Vô Song nghe xong Vân Khuynh nói, đều bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra Vân Khuynh là vì chuyện này mà vẫn luôn lo sợ bất an???

Bọn họ cũng có ý muốn nói chuyện với Vân Khuynh, hiện tại Vân Khuynh mở miệng, bọn họ tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

“Như vậy, Vân nhi muốn bàn bạc vào lúc nào???”

Vân Khuynh quay đầu đi, dường như là hơi suy ngẫm, sau đó quay đầu lại, chớp chớp mắt nói:

“Nếu không, vậy đêm nay đi.

Đêm nay các ngươi đến phòng ta, chúng ta từ từ nói chuyện... Sớm một chút nói rõ ta sớm an tâm... Kỳ thực ta một mực suy đoán tâm tư của đại ca và Vô Song...”

Tần Vô Phong và Tần Vô Song mỗi người cầm một tay y:

“Đứa ngốc, cử động và tình ý rõ ràng như thế ngươi cũng nhìn không ra sao, còn đoán cái gì???

Được rồi, vậy đêm nay, ngươi xem ngươi lo lắng đến tiều tụy, ta và đại ca nhìn mà lo lắng nửa ngày.”

Tần Vô Song có chút trách cứ, với hắn mà nói, chuyện đã quyết định, đã thành kết cục đã định, hắn sẽ không thay đổi, chỉ biết nỗ lực làm tốt.

Vân Khuynh hơi mím môi, bên môi nhộn nhạo nở ra nụ cười như hoa, xoè giãn mặt mày: “Đại ca, Vô Song, xin lỗi để các ngươi lo lắng.”

Tần Vô Phong lắc đầu: “Ngươi đừng lộ ra biểu tình không vui là được. Chỉ cần nhìn ngươi vui vẻ, chúng ta liền thỏa mãn.”

Vân Khuynh nghe vậy gục đầu xuống, lại cong lên khóe môi.

Sau bữa tối Vân Khuynh đến nói rõ một vài việc với Vân Hoán xong liền trở về phòng.

Tuy rằng vừa dùng xong bữa tối, nhưng Vân Khuynh như trước vẫn đặt thêm rượu và thức ăn.

Y không thích đồ cay, từ trước đến nay không thích uống rượu, hôm nay trong bụng có hài tử, y tự nhiên là cẩn thận gấp đôi, cho nên lúc này y lấy trà thay rượu, mà Tần Vô Phong và Tần Vô Song cũng không ngại.

Hai người làm theo ước hẹn tới chỗ Vân Khuynh thấy y như vậy, nhìn nhau, đều nhíu mày, nghĩ Vân Khuynh như vậy quái dị tới cực điểm.

Thế nhưng, cảm giác vẫn chỉ là cảm giác, rốt cuộc quái dị chỗ nào bọn họ lại không thể nói rõ.

Vân Khuynh đem ống tay áo của mình kéo kéo hướng về phía trước, nói với Tần Vô Phong Tần Vô Song: “Đại ca, Vô Song, các ngươi ngồi.”

Hai người ngồi xuống xong, Tần Vô Song đầy mặt nghi hoặc nhìn Vân Khuynh: “Khuynh nhi, chúng ta vừa ăn xong bữa tối, không cần ăn khuya nhanh như vậy chứ???”

Sắc mặt Vân Khuynh hơi đỏ lên: “Không, chỉ là như thế này sẽ không buồn chán.”

Tần Vô Phong nhấc lên bầu rượu ở một bên, dĩ nhiên cực kỳ tiêu sái rót rượu, hắn lắc lắc ly rượu, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, hơi thiêu mi, nâng mắt nhìn về phía Vân Khuynh.

Thấy Vân Khuynh khẩn trương nhìn hắn, đáy mắt như hắc diệu thạch của hắn không khỏi nhộn nhạo ra vài phần tình cảm ấm áp, cong môi lộ ra mỉm cười, sau đó đem ly rượu chuyển qua bên môi, ngửa đầu uống hết ly rượu, Vân Khuynh nhìn hầu kết của hắn trên dưới cuộn một chút nhất thời nghĩ động tác này hấp dẫn và dũng cảm không nên lời.

Tần Vô Song thấy Vân Khuynh có chút đờ ra, mi tâm không khỏi nhíu nhíu, liếc nhìn Tần Vô Phong rồi mở miệng nói:

“Khuynh nhi, sau khi ngươi đi ta và đại ca, triệt để đã biết cái gì là quan trọng nhất...

Ta và đại ca bất hoà, chỉ biết làm hai người chúng ta thống khổ, khiến ngươi tự trách áy náy...

Ta đã biết chân tướng sự tình, đó là ý trời, là ngoài ý muốn, ta cũng có trách nhiệm, ta không có quyền trách ngươi và đại ca.”

Tần Vô Song nói cũng gục đầu xuống, đem ly rượu đưa đến bên môi mình, chậm rãi nuốt xuống, hít sâu một hơi: “Cho nên, ta và đại ca vứt bỏ hiềm khích, quyết định cùng nhau yêu thương ngươi.”

Thân thể Vân Khuynh hơi cứng đờ, bàn tay dưới ống tay áo xoắn lại với nhau.

“Các ngươi...”

Ánh mắt y bắt đầu nổi lên một ít hơi nước, nếu như không có hài tử trong bụng kia, y sẽ hạnh phúc bao nhiêu???

Y sao mà may mắn, dĩ nhiên gặp gỡ Tần Vô Phong và Tần Vô Song.

Tần Vô Phong hơi hơi nâng trán, nhìn Vân Khuynh: “Tiểu Khuynh, ngươi có thể trách ta và Vô Song tự chủ trương hay không??? Lúc trước, ta nói sẽ cho ngươi một cái công đạo, sẽ giải quyết chuyện này thật tốt, ta nghĩ chính là phương pháp này... Ngươi có bằng lòng hay không???”

Hai gò má trắng noãn của Vân Khuynh nhiễm màu đỏ ửng, y cắn cắn môi, bỗng nhiên nhìn về phía Tần Vô Song, kiên định nói: “Ta đã sớm nói với ngươi, Vô Song, ta yêu ngươi.”

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song thoáng chốc tỏa sáng rực rỡ, khóe miệng cong lên, con ngươi lóe sáng: “Đó là tự nhiên.”

Nói xong, Vân Khuynh lại đem ánh mắt chuyển hướng Tần Vô Phong:

“Chỉ là ta vẫn chưa nói, đại ca, không, Vô Phong, ta cũng yêu ngươi... Có thể các ngươi nghĩ ta quá tham lam, thế nhưng, ta không cự tuyệt được Vô Song cho ta ôn nhu, cũng không cự tuyệt được đại ca cho ta che chở...

Kỳ thực lúc ở bên Vô Song, ta đã nghĩ, ta bình thường như vậy có đức có tài gì, dĩ nhiên có thể được Vô Song yêu thương, sau đó cùng với đại ca... Càng làm cho ta nghĩ tội nghiệt nặng nề, thế nhưng ngay cả như vậy, ta cũng ích kỷ mong muốn có được tình yêu của các ngươi...

Ông trời dường như quá yêu mến ta, thứ ta mong muốn, thậm chí không dám nghĩ đến, dĩ nhiên đều thành hiện thực...”

Tư tự của Vân Khuynh có chút mờ ảo, lời y nói, cũng có chút lộn xộn.

Trong đôi mắt đẹp trong suốt dần dần hiện lên hơi nước, y cong cánh môi nói:

“Mặc kệ thế nào... Ta hiện tại, muốn nói cho các ngươi biết chính là, ta cũng yêu các ngươi, hai người đều yêu, không phải một lòng chia làm hai nửa, mà là đem toàn bộ trái tim đưa cho các ngươi...

Tới lúc này, cảm tạ Vô Song bao dung... Cảm tạ đại ca bảo vệ...”

Tình tự nét mặt y đã gần như tan vỡ, y cúi đầu, thanh âm run run: “Kỳ thực... Ta thực sự, rất muốn rất muốn ở bên các ngươi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK