Mục lục
Khuynh Tẫn Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bệnh của Vân Khuynh tuy rằng chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn như trước chưa khỏi hẳn, toàn bộ trái tim của Tần Vô Phong đều ở trên người y, không rảnh bận tâm chuyện khác.

Khi Long Khiêm xuất hiện, Tần Vô Phong mới lần thứ hai nhìn thẳng vào chuyện của thái tử Hiên Viên Trần Vũ.

Khi bóng dáng Long Khiêm im hơi lặng tiếng xuất hiện, Tần Vô Phong đang bắt mạch cho Vân Khuynh...

Bảo bảo an khang, đại nhân phong hàn chậm rãi tốt lên, tất cả đều đang đi theo phương hướng phát triển tốt, đương nhiên, tiền đề là bỏ qua cổ trùng ẩn dấu trong cơ thể Vân Khuynh.

Nhận thấy khí tức của Long Khiêm, Tần Vô Phong nhíu mày, quay đầu nhìn thuộc hạ kiêm bạn từ nhỏ đang khom người hành lễ kia:

“Long Khiêm, không cần đa lễ.”

“Vâng, đại công tử.”

Vân Khuynh ôm chăn nửa tựa trên giường, một đôi mắt to chớp chớp hiếu kỳ nhìn Long Khiêm.

Lục đại ảnh vệ, Long Liễm, Long Ảnh, Long Kính, Long Lê, Long Dạ, Long Khiêm, mấy người trước đều đã từng gặp ở Tần phủ, chỉ có vị Long Khiêm này, vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy, hôm nay, rốt cục gặp được.

Long Khiêm giống như tên hắn, dường như là một người khiêm tốn, tướng mạo tuấn tú, mặt mày ôn hòa, ăn nói cũng nho nhã lễ độ.

“Đại công tử, tin tức ngài muốn, Bách Hiểu Lâu đã tra được.”

Long Khiêm từ trong ống tay áo lấy ra một tập giấy, đưa tới.

Tần Vô Phong buông mi xuống nhìn, lại nâng tay:

“Quên đi, thu hồi trước đã, ngươi tạm thời lưu lại, đừng về Tần gia, cũng đừng về Bách Hiểu Lâu...

Ở lại nói vài chuyện về tình thế giang hồ và triều đình hiện nay cho Vân nhi.”

Long Khiêm nghe vậy có chút kinh ngạc, thế nhưng hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh của Tần Vô Phong, gọn gàng lưu loát đáp một tiếng:

“Vâng!”

Tần Vô Phong gật đầu:

“Hiện tại, hướng nói một chút cho chúng ta, Bách Hiểu Lâu rốt cuộc tra được cái gì???”

Long Khiêm ngẩn ra, sắc mặt có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Khuynh.

Lần nhìn này, hắn trông thấy một thiên hạ tuyệt mỹ, lười biếng bọc trong chăn bông, nháy một đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, có chút thất thần.

“Khụ khụ.”

Sắc mặt Tần Vô Phong trầm xuống, hắn có chút hối hận, hắn hiện tại muốn lập tức thu hồi mệnh lệnh để Long Khiêm lưu lại.

Còn chưa kịp thu hồi mệnh lệnh, Long Khiêm liền hiểu chính mình vượt quá, cúi đầu, rất có nề nếp hồi đáp:

“Đương kim thánh thượng từ hai tháng trước bắt đầu bệnh nặng, vẫn không có chuyển biến tốt đẹp...

Sau khi thánh thượng bệnh nặng, bởi vì nhiếp chính vương vắng mặt, sự vật trong triều đều có Giám quốc đại nhân quản lý.

Trong triều hôm nay chia làm ba thế lực, phân biệt chi trì thái tử điện hạ, tam hoàng tử, và tứ hoàng tử...

Về phần thái tử điện hạ...

Kỳ thực thái tử điện hạ lần này là phụng mệnh đến Giang thành tìm đại công tử, nửa đường bị người hạ độc truy sát...

Theo người bên cạnh thái tử điện hạ may mắn còn tồn tại, kẻ truy sát thái tử điện hạ, hình như là người của tam hoàng tử, mục tiêu, là vì ngôi vị hoàng đế...”

Long Khiêm đem tin tức mình thu thập được từng chút nói ra.

Tần Vô Phong nhăn mày:

“Ngươi là nói, thái tử điện hạ phụng mệnh tới tìm ta???”

Long Khiêm gật đầu:

“Đúng vậy, hai tháng trước, đương kim thánh thượng bệnh nặng, liền âm thầm phái thái tử điện hạ tới Giang thành tìm đại công tử...

Theo Bách Hiểu Lâu tra được, thánh thượng hình như là muốn mời đại công tử vào kinh, xác định ứng cử viên tiếp theo đảm nhiệm chức thái tử.”

Cái này, ngay cả Vân Khuynh cũng nghe thấy không đúng:

“Tần gia không phải là ‘Ám hoàng’ sao, năm xưa để chuyển ám, đặc biệt giả tạo tru cửu tộc, vì sao lại muốn đại ca chọn người xác định vị trí thái tử???

Đại ca và Vô Song đều từng nói qua, tuy rằng Hiên Viên gia và Tần gia chia đều thiên hạ, thế nhưng không can thiệp chuyện của nhau, chỉ khi quốc gia có chiến tranh, hoặc là gặp phải uy hiếp trí mạng mới có thể hợp tác...

Tần Vô Phong có chút suy nghĩ:

“Hoàng đế phái thái tử tới tìm ta... Thái tử bị người truy sát, trái lại là nhị hoàng tử và tam hoàng tử tìm tới...

Xem ra, thái tử bị truy sát, đích xác cùng nhị hoàng tử tam hoàng tử thoát không được can hệ, bọn họ hiện tại gấp gáp muốn tìm thái tử như vậy, chẳng lẽ là để, nhân cơ hội diệt trừ thái tử???”

Vân Khuynh nghe Tần Vô Phong nói, cái đầu nhỏ bắt đầu miên man suy nghĩ:

“Đúng nga đúng nga, lẽ nào đây chính là âm mưu của triều đình...

Lấy thái tử làm mồi, sau khi thái tử bị nhị hoàng tử bọn họ giết chết, tất cả lại đổ lên đầu Tần gia chúng ta, đến lúc đó mặc kệ Tần gia là thân phận ám hoàng, trực tiếp nói chúng ta là tàn dư của Tần gia năm xưa bị tru cửu tộc...

Lại một lần nữa chân chính tru cửu tộc???”

Vân Khuynh càng nói càng cảm thấy có lý.

Tần Vô Phong nheo lại đôi mắt, sờ sờ đầu Vân Khuynh:

“Vân nhi, thực lực của Tần gia ăn sâu bén rễ rắc rối khó gỡ, không phải triều đình muốn động là có thể động, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, không cần miên man suy nghĩ.”

Vân Khuynh nhu thuận gật đầu:

“Ân. Đều nghe đại ca.”

Tần Vô Phong ngoài miệng là nói như vậy, nhưng cũng cảm thấy chuyện Hiên Viên gia làm lần này, thực sự cổ quái.

Nói là đang ấp ủ âm mưu, vậy cũng không nhất định, nói chung cẩn thận một chút mới tốt.

Thấy Tần Vô Phong và Vân Khuynh lo lắng, Long Khiêm cười cười:

“Đại công tử không cần lo lắng, Lý công công nói thánh thượng tự mình nói tìm đại công tử, chỉ là vì củng cố địa vị thái tử.

Mong muốn sau khi hắn trăm tuổi, đại công tử có thể trợ giúp thái tử ổn định ngồi trên vị trí kia, dù sao thế cục trong triều hỗn loạn...

Thánh thượng phái thái tử đến Giang thành mời đại công tử, là để thái tử bày tỏ ý tốt với đại công tử.”

Tần Vô Phong hừ lạnh một tiếng:

“Ý tốt??? Ta xem là bày tỏ phiền toái thì có!!!”

Tần gia chúng ta luôn luôn chỉ lo thân mình, bên ngoài tuyệt không nhúng tay vào chuyện của Hiên Viên gia, lần này vì sao lại muốn kéo Tần gia xuống nước???

Ngay cả Khuynh Vận ta đều khuyên hắn không nên tự nhảy xuống hố, huống chi là chúng ta???

Có thể đạt được ngôi vị hoàng đế, chắc chắn là người có năng lực, người có năng lực, nhất định là người có thể khiến Huỳnh Quang cường đại, chúng ta vì sao phải đi bồi dưỡng người khác, lãng phí tinh lực???

Hành trình kinh thành lần này, ta nhất định sẽ không đáp ứng.”

Con ngươi sâu thẳm của Tần Vô Phong liếc nhìn Long Khiêm:

“Ta nhớ kỹ, ta kêu ngươi tra chính là người phương nào hạ độc tình ti cho thái tử, thái tử liệu có người tâm ái???

Mà không phải những thứ này...”

Long Khiêm giật mình, ho nhẹ một tiếng:

“Khụ khụ, đại công tử... Thái tử điện hạ hắn, hiện nay cũng không có người thương... Thế nhưng... Thế nhưng...”

Tần Vô Phong nhíu mày:

“Nhưng cái gì, ngươi mau nói ra?”

Long Khiêm cắn răng một cái nói:

“Thế nhưng trong cung nghe đồn thái tử coi trọng một tiểu thái giám ở chỗ nhị hoàng tử... Nói là, thái tử điện hạ, có đoạn tụ chi phích...”

“...”

Cạc cạc cạc cạc...

Dường như có một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu.

Vân Khuynh xấu hổ, Tần Vô Phong cũng thấy khó chịu:

“Đoạn tụ chi phích, đoạn tụ chi phích thì sao, có đến mức khó mở miệng như vậy không???”

Hắn đen mặt, nói với Long Khiêm:

“Hiện tại đi ra ngoài trước đi, một hồi gọi ngươi sau.”

Ở cùng Tần Vô Phong nhiều năm như vậy, Long Khiêm tự nhiên là cảm thụ được Tần Vô Phong tức giận, chỉ là, Tần Vô Phong vì sao mà giận???

Đoạn tụ chi phích khó nói ra miệng là rất bình thường, dù sao trong Huỳnh Quang, chỉ có số ít quan to quý nhân có luyến đồng, trừ cái này ra, tiểu quan quán ít đến thương cảm, dù sao đoạn tụ chi phích cũng không thịnh hành trong Huỳnh Quang, vậy nên chuyện này ở trong mắt mọi người đích thật là quái dị.

Mang theo đầy bụng nghi hoặc, Long Khiêm rời đi.

Lưu lại Tần Vô Phong và Vân Khuynh xấu hổ.

“Vân nhi, ngươi không cần lưu ý Long Khiêm... Kỳ thực đoạn tụ rất tốt, đại ca cũng là đoạn tụ... Ách...”

Vân Khuynh câu lên khóe môi lộ ra dáng cười thật to:

“Không sao, chỉ cần yêu nhau, không quan trọng giới tính không quan trọng huyết thống không quan trọng khác quốc gia, yêu nhau là chuyện của đôi lứa, không liên quan đến người khác, người khác không thích là bởi vì bọn họ không phải đương sự, không biết khổ sở và mỹ diệu trong đó, chúng ta tự mình biết là được, có người ở bên, là được.”

Nói xong, Vân Khuynh mới giật mình lấy lại tinh thần, trừng mắt to nhìn Tần Vô Phong:

“Đại ca, ngươi nói cái gì??? Ngươi cũng là đoạn tụ???”

Tin tức này thực sự quá mức giật gân, Tần Vô Phong thích nam nhân???

Ngô, nữ tử thiên hạ vô duyên gả cho Tần Vô Phong, thực sự là đáng tiếc lớn.

Tần Vô Phong khụ khụ:

“Đúng vậy...”

Đôi mắt đẹp của Vân Khuynh chớp chớp:

“Làm sao đại ca biết mình thích nam nhân??? Chẳng lẽ đại ca có người trong lòng???”

Vân Khuynh hiếu kỳ bắt đầu bát quái, nhưng lại nghĩ đây là chuyện tư của Tần Vô Phong, lập tức mở miệng bổ sung:

“Nếu như đại ca không muốn nói cũng không sao, ta chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi.”

Tần Vô Phong cúi đầu, thở dài:

“Đại ca chỉ là không thích nữ nhân...”

Người trong lòng sao, đương nhiên là có, chính là cái người bởi vì ngốc ngốc mà có vẻ vô tâm vô phế trước mắt này...

Thế nhưng, hắn có thể nói sao???

“Nga... Ta còn tưởng rằng đại ca thích ai chứ... Lại nói tiếp, thật đúng là hiếu kỳ, đại ca sẽ thích kiểu người như thế nào nha.”

Vân Khuynh nói, trong lòng không hiểu bắt đầu khó chịu.

Rốt cuộc vì sao khó chịu, chính y cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK