“Thực sự??? Ta cũng có thể giống như các ngươi bay tới bay lui sao???”
Tưởng tượng đến tình cảnh như vậy, y liền hài lòng muốn chết.
Từ lúc ở rừng hoa đào, y liền phi thường ước ao khinh công của Tần Vô Song và Thượng Quan Nhược Vũ, sau đó y cũng có thể học, thật tốt.
Tần Vô Song nhìn y hai mắt lòe lòe phát quang, chỉ cảm thấy đẹp lộng lẫy đến bất khả tư nghị.
Hắn không tự chủ đưa tay xoa con mắt Vân Khuynh:
“Đẹp quá... Vì sao ngươi luôn luôn dụ hoặc ta vậy, Khuynh nhi???”
Nói xong nhẹ nhàng hôn xuống mí mắt Vân Khuynh, hô hấp ấm áp phun lên hai gò má Vân Khuynh, môi của hắn chuyển đến bên tai Vân Khuynh:
“Khuynh nhi, ta hiện tại, rất bất an, rất bất an, làm sao bây giờ???”
Trong lời nói mang theo ý xấu rõ ràng.
Mặt Vân Khuynh vốn đã đỏ lên lại càng đỏ hơn, tên da mặt dày này, hiện tại là buổi tối, dùng loại động tác ái muội nói như vậy, tâm tư trong đó, vừa nghĩ liền sáng tỏ.
“Ta ngay bên cạnh ngươi, có cái gì bất an...”
Tần Vô Song cười cười, vươn đầu lưỡi liếm liếm vành tai y:
“Khuynh nhi giảo hoạt, ta muốn ngươi.”
Hắn thật đúng là không biết e lệ, dĩ nhiên nói rõ như vậy.
Tuy rằng trong lòng có chút ngượng ngùng, nhưng Vân Khuynh vẫn như cũ ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song:
“Muốn... Vậy muốn đi.”
Còn có thể thế nào? Hiện tại bọn họ hai người là ‘Phu thê’ đó là chuyện thường tình, huống hồ, bọn họ trong lúc đó thân mật, đều đã thành thói quen.
Nhưng vì sao mới một buổi chiều không gặp, Tần Vô Song liền trở nên lễ phép như thế, y cũng trở nên không được tự nhiên xấu hổ như vậy???
Chẳng lẽ là bởi vì đã hiểu ra tâm ý của mình???
“Khuynh nhi, ta thích loại đáp án này.”
Tần Vô Song một bên đưa vành tai y ngậm trong miệng, dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả đường viền trong ngoài, một bên ôm ngang lấy y, đi hướng giường lớn trong khách sạn cũng không tính quá mềm mại.
Vân Khuynh được cẩn thận thả ở trên giường, y nhìn ngọn nến vẫn cháy trên bàn.
“Đem nó dập tắt.”
Tần Vô Song cũng không phản đối, trong nháy mắt một đạo kiếm khí truyền qua, ngọn nến trong nháy mắt tắt.
Gian nhà rơi vào một mảnh hắc ám, Vân Khuynh thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Hắc ám tại có chút thời gian, là màu sắc tự vệ rất tốt.
Đáng tiếc, y không hiểu võ công cũng không biết, lấy võ công của Tần Vô Song, cho dù là trong bóng đêm, cũng có thể thanh thanh sở sở nhìn y một lần.
Mà y, nhìn không thấy Tần Vô Song, trái lại là có hại.
Tần Vô Song thân thủ giúp Vân Khuynh cởi ra y phục, khi thân thể trắng nõn thon dài hoàn toàn mất đi cản trở, bại lộ trước mắt hắn, hắn vẫn nhịn không được trong lòng rung động.
Rõ ràng đã xem qua rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, tâm của hắn lại nhảy lên lợi hại.
Giống như một mao đầu tiểu tử cái gì cũng không hiểu.
Dùng bàn tay vì luyện võ mà hơi thô ráp, chậm rãi lướt qua da thịt non mềm.
Tần Vô Song không nói gì, chỉ là dùng ánh mắt càng ngày càng nóng cháy liên tục trên người Vân Khuynh châm lửa.
Vân Khuynh run rẩy, tựa hồ là thực sự bị ngọn lửa trong mắt Tần Vô Song châm lên.
“Vô Song, đừng nhìn...”
Trực giác, Vân Khuynh biết Tần Vô Song đang nhìn y.
Đáp lại y chính là tiếng cười càn rỡ của Tần Vô Song.
Tần Vô Song nhanh chóng rút đi y bào của mình cùng xính lõa tương đối.
Cảm giác da thịt tương thiếp, phi thường ấm áp, phi thường mềm mại, còn mang theo một tia nhẵn nhụi, chỉ là ôm lẫn nhau, bọn họ liền cảm thấy hai người đã hòa hợp thành một thể.
Da thịt hai người hòa tan huyết mạch lưu thông tại đồng nhất trong một huyết quản... Thật tốt...
Tần Vô Song thở dài, nụ hôn như mưa rơi vào trên trán Vân Khuynh, trên con mắt, trên chóp mũi, trên hai gò má, cuối cùng, rơi vào trên môi, chậm chạp không chịu di động.
Cái lưỡi đỏ tươi tinh tế miêu tả hình môi của Vân Khuynh, làn môi vừa bị hôn có chút sưng đỏ có chút tê dại đau đớn, Vân Khuynh mở miệng, đem lưỡi Tần Vô Song câu nhập vào trong, không hy vọng hắn tiếp tục dằn vặt môi y.
Bàn tay thon dài của Tần Vô Song, mang theo điện, mang theo lửa nóng, lướt qua bờ vai xinh xắn mượt mà của y, lướt qua bộ ngực đơn bạc, dừng lại nhẹ kéo lưỡng khỏa đậu đỏ đã cứng rắn.
Vân Khuynh thở nhẹ một tiếng, không kịp rên rỉ liền bị Tần Vô Song nuốt vào trong miệng.
Hai người tương tiếp môi, dây dưa, duyện, hấp, truy đuổi lẫn nhau, phát sinh thanh âm sách sách trong đêm đen yên tĩnh âm hưởng có vẻ phi thường lớn.
Vân Khuynh không chịu để Tần Vô Song một người ăn đậu hũ không phải trả tiền, một đôi tay mềm mại, cũng qua lại không chút khách khí ở trên người Tần Vô Song xoa nhẹ.
Tần Vô Song vốn có tăng vọt tình dục, dễ dàng bị y đẩy lên cao nhất.
Buông ra làn môi Vân Khuynh, Tần Vô Song hô hấp ồ ồ lên không ít.
“Khuynh nhi ngươi một tiểu yêu tinh, muốn trực tiếp đến sao???”
Nói, động tác dưới tay của hắn mạnh mẽ hơn, hung hăng nhéo đậu đỏ trước ngực Vân Khuynh một chút.
“Ô a...”
Vân Khuynh bị đau đớn xảy ra bất ngờ kích thích thân thể run lên rên rỉ.
Tần Vô Song trong bóng đêm híp híp mắt, hắn rõ ràng thấy da thịt Vân Khuynh bị nhiễm thượng tảng lớn tảng lớn màu phấn dụ nhân bất khả tư nghị.
Hắn gục đầu xuống, duyện hấp, trên chiếc cổ thon dài duyên dáng như cổ thiên nga của Vân Khuynh để lại từng đạo vết tích ấn ký dày đặc.
“Khuynh nhi... Ta nhẫn thật khổ cực...”
Hắn một tay cầm ngọc hành đã đứng thẳng của Vân Khuynh, cùng dục vọng đã trướng tím đỏ của mình cùng một chỗ ma sát.
Vân Khuynh lại thở nhẹ một tiếng.
Đêm nay Tần Vô Song tựa hồ phi thường cấp thiết, không nói đến đêm tân hôn của bọn họ, chỉ nói đến lúc bình thường, động tác cũng nhanh hơn rất nhiều.
Hắn thực sự rất bất an sao???
Vân Khuynh vươn tay vòng trụ cổ Tần Vô Song, kéo đầu hắn xuống:
“Tần Vô Song...”
Ngoại trừ lúc mới nhận thức, y đã lâu không gọi cả họ lẫn tên hắn.
Vân Khuynh bắt chước hình dạng thường ngày của Tần Vô Song, vươn đầu lưỡi đẹp đẽ liếm lên trêu đùa vành tai Tần Vô Song, thanh âm vừa nhẹ vừa nhỏ lại không rõ:
“Ta thích ngươi...”
Tần Vô Song thân thể cứng đờ, dục vọng tím đỏ dưới thân một trận run run, dịch thể đậm đặc phun lên giữa hai chân Vân Khuynh. ( Vũ: Ahhh...., máu mũi ròng ròng, nước bọt loang lổ!!!)
Trong giọng nói mang theo run rẩy, Tần Vô Song vội vàng hỏi:
“Ngươi nói cái gì???
Chết tiệt ngươi nói cái gì???”
Vào loại thời gian này nói cho hắn chuyện kính bạo như thế, hại hắn tiết sớm... May là năng lực tâm lý hắn đủ cường, nhất thụ kích thích, từ nay về sau bất cử làm sao bây giờ??? ( Vũ: Ồ lá...)
Bị Tần Vô Song phản ứng làm cho hoảng sợ, Vân Khuynh ngừng lại toàn bộ động tác, ngơ ngác trả lời:
“Ta nói... Ta ta ta thích ngươi...”
“Chết tiệt!!!”
Tần Vô Song chửi rủa một tiếng, trực tiếp lật lại thân thể Vân Khuynh.
Vân Khuynh bị trở mình choáng đầu hoa mắt, còn không biết rõ chuyện gì xảy ra, Tần Vô Song dục vọng thẳng cứng như trước đặt ở trên mông y, hết sức căng thẳng.
Bị thiết bổng nóng cháy đính ở hậu huyệt, Vân Khuynh có ngốc hơn nữa cũng biết Tần Vô Song sau một khắc muốn làm cái gì.
Thế nhưng, Tần Vô Song y nhận thức luôn luôn khắc chế trấn định, thế nào thoáng cái lại nôn nóng như thế???
Bất quá, đó không phải trọng điểm lúc này, trọng điểm là...
Vân Khuynh thân thể run rẩy, hô lớn:
“Chờ một chút... Sẽ đau nhức, Vô Song ngươi ngươi ngươi chậm một chút...”
Tần Vô Song đỏ ngầu con mắt, trong lòng vui sướng nở hoa, tâm tình kích động không biết như thế nào cho phải, hắn hiện tại rất muốn chạy ào vào trong thân thể Vân Khuynh, cùng y hợp hai làm một.
Lúc này cái gì cũng không làm, thế nhưng lơ đãng nhất cử nhất động, lơ đãng nhất ngôn nhất ngữ đều tác động toàn bộ tâm tư hắn.
Thực sự rất muốn rất muốn đem y khóa ở trong lòng, lúc nào cũng khắc khắc ôm ấp yêu thương.
Tần Vô Song vẫn còn một tia lý trí.
Vân Khuynh nói đánh thức hắn, lần thứ hai chửi bới một tiếng, tay hắn vói vào giữa bắp đùi Vân Khuynh, đầu ngón tay dính lên dịch thể hắn vừa phun ra, nhẹ nhàng sờ lên hậu huyệt ngượng ngùng đóng chặt, chậm rãi đưa ngón tay xen vào, mở rộng.
Ngón tay mang theo dịch thể bên trong ướt mềm ấm nóng ấn áp, vuốt ve trên vách, Vân Khuynh con ngươi mê ly nhẹ giọng rên rỉ.
Nguyên bản hậu huyệt ngượng ngùng tuy rằng vẫn như cũ chặt trí, nhưng cũng chậm rãi có thể đi vào ba ngón tay.
Tần Vô Song tâm tình kích động cũng nhịn không nổi nữa, ngón tay rời khỏi, thay bằng dục vọng dâng trào của mình, chậm rãi đè ép đi vào hậu huyệt giữa cặp mông trắng noãn đĩnh kiều, mang theo tình thế bắt buộc kỳ thực, một tấc một tấc chiếm lấy lãnh thổ thuộc về hắn.
Vân Khuynh cũng không cảm thấy đau đớn quá lớn, chỉ là hơi đau cộng thêm trướng nhức, hậu huyệt bị căng cứng có chút khó chịu, y hơi vặn vẹo vòng eo, tay Tần Vô Song lập tức bắt lấy vòng eo của y:
“Chết tiệt!!! Khuynh nhi... Đừng lộn xộn...”
Đã lâu như vậy, Vân Khuynh còn không biết lúc này chỉ một động tác giản đơn cũng có thể châm lửa, là có thể dấy lên liêu nguyên đại hỏa (*)sao???
(*) Liêu nguyên đại hỏa: Lửa cháy lan ra đồng cỏ, ở đây ý nói đã có lửa rồi lại càng “bùng phát” mạnh mẽ... #_#