Vân Khuynh cau, dắt ống tay áo Tần Vô Song:
“Vô Song.”
Tần Vô Song dừng lại cước bộ, cúi đầu nhìn y:
“Ân???”
Vân Khuynh câu lên khóe môi anh hồng, giương mắt nhìn hắn, tự tiếu phi tiếu:
“Phù nhi biểu muội...”
“Ách...”
Tần Vô Song sắc mặt cứng đờ:
“Cái này, ta và nàng, chỉ là biểu huynh muội, không hơn.”
Tiếu ý bên môi Vân Khuynh nhạt đi:
“Ta không nói các ngươi có cái gì... Ta chỉ là muốn hỏi một câu Vô Song đối với hôn sự của Phù nhi biểu muội nghĩ thế nào.”
Tần Vô Song thở phào nhẹ nhõm, kéo tay Vân Khuynh đi về phía trước:
“Ta giống đại ca, tin tưởng biểu ca nhất định có nguyên nhân của chính hắn, cũng không lo lắng, chỉ là Phù nhi... Thái độ của biểu muội, thật khiến người khác lo lắng.”
Ngón tay Vân Khuynh bị Tần Vô Song nắm lấy chậm rãi mở, xen vào kẽ tay của Tần Vô Song, mười ngón giữ chặt, hai bên dây dưa:
“Vô Song... Trong lòng ngươi, nàng, rốt cuộc là Phù nhi, hay là biểu muội???”
Tần Vô Song lần này cũng không dừng lại, chỉ là thoáng thở dài một chút:
“Khuynh nhi, ta thừa nhận, trong lòng ta, biểu muội đích thật là một người nữ tử không giống những nữ tử khác...
Thế nhưng, ta chỉ là kính nể lúc nàng thể nhược nhiều bệnh lại không oán trời trách đất, ngược lại lại thiện lương như vậy mà thôi...
Chuyện nàng làm, đã từng nói qua, từng khiến ta khiếp sợ, nhưng là không hơn.
Có rất nhiều tình cảm, là không liên quan đến ái tình, biểu muội đối với ta, chỉ là thân nhân chỉ là bằng hữu, trừ ngươi ra, ai cũng không thể bước vào tâm ta.
Lòng ta, đã là của riêng ngươi, ngươi không cần sợ sệt hoài nghi hoặc là tính toán cái gì.”
Tay Vân Khuynh bỗng nhiên buộc chặt:
“Đúng, Vô Song, ta muốn chính là những lời này của ngươi, đồng dạng, Vô Song đứng ở vị trí của ta tự hỏi, cũng không cần lo lắng bất an, đúng không???”
Tần Vô Song trầm mặc một hồi rồi cười to:
“Ngươi a, tiểu hũ nút, đã lâu cũng không có đề chuyện này, nhưng luôn luôn xoắn quýt trong lòng, ta đã sớm không so đo sự kiện kia rồi.”
Mặt Vân Khuynh đỏ hồng, trừng mắt Tần Vô Song, cái liếc mắt nọ, nước gợn liễm diễm, ánh sáng tràn đầy, đẹp đến rung động lòng người, cũng sinh động sáng tỏ tình tự của chủ nhân.
Mấy ngày gần đây y lười biếng, rốt cục thoáng rút đi một ít.
Lúc Tần Vô Song và Vân Khuynh đến ‘Vô’ viện, Liên Phù đang đau khổ cầu xin Liên Cừ xóa bỏ hôn sự.
Tần Vô Song nhìn từ xa, quay về bên người Vân Khuynh thở dài:
“Nàng như vậy, khiến ta nhớ lại năm năm trước, biểu muội nho nhỏ cầu xin chúng ta cho nàng ra ngoài làm việc thiện...
Chỉ là, không biết lúc này đây, nàng còn có thể thắng lợi không.”
Một đôi mày mảnh của Vân Khuynh, chậm rãi nhíu lại:
“Biểu ca làm như vậy, biểu muội hẳn là sẽ càng thêm đáng ghét nhiếp chính vương kia.”
Nét mặt Tần Vô Song chậm rãi khoác lên ý cười xấu xa:
“Ghét hắn rất tốt, biểu muội của ta, sao có thể cho hắn dễ dàng thú tới tay???”
“Biểu ca...”
Tần Vô Song và Vân Khuynh đang ở ngoài nói chuyện phiếm, Liên Phù liền thấy được Tần Vô Song.
Đại khái là bởi vì cầu xin ca ca nàng không có hi vọng, Liên Phù liền chuyển sang cầu Tần Vô Song:
“Biểu ca...”
Liên Phù một thân quần trắng như một con bướm trắng, nhanh nhẹn bay xuống bên người Tần Vô Song, hai gò má xinh đẹp nhu nhược mang theo nước mắt chọc người thương tiếc, nàng chăm chú nắm ống tay áo Tần Vô Song, ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp mang theo nồng đậm cầu xin:
“Biểu ca, ngươi giúp ta nói một chút với ca ca, ta không muốn gả cho nhiếp chính vương, ta không muốn gả cho hắn.”
Lần trước nàng nhào tới trong lòng Tần Vô Song, Vân Khuynh không tính toán, lúc này đây Vân Khuynh cũng không muốn mắt mở trừng trừng nhìn nàng cọ cọ trong lòng Vô Song:
“Khụ khụ.”
Ngón tay trắng noản thon dài co lại, đặt ở bên môi ho nhẹ.
Lực chú ý của Vô Song lập tức bị lôi đi”
“Khuynh nhi, ngươi làm sao vậy, lẽ nào bị cảm lạnh rồi???”
Tần Vô Song cử động, khiến Liên Phù vẫn tận lực quên Vân Khuynh phải nhìn thẳng vào y.
Nàng buông tay nắm áo Tần Vô Song, đôi mắt đẹp mang theo nước mắt chuyển hướng về phía Vân Khuynh:
“Biểu tẩu???”
Trong con ngươi trong suốt của nàng hiện lên một tia kinh ngạc, lúc ở sảnh lớn, toàn bộ lực chú ý của nàng đều đặt ở trên người Vô Song và Hiên Viên Liệt Thiên nàng sợ, căn bản chưa kịp tỉ mỉ quan sát Vân Khuynh.
Lúc này vừa nhìn, đúng là một mỹ nhân bề ngoài không thua nàng chút nào, hơn nữa đối phương nhìn qua còn hơn nàng vài phần nho nhã bình tĩnh, thế nhưng... Nếu như, thật là biểu tẩu của nàng, thế nào lại là một thiếu niên???
Địch ý trong lòng nàng, thoáng cái thăng đến mức tận cùng, đôi mắt đẹp cũng chậm rãi trở nên quật cường.
Trong lòng Vân Khuynh cười khổ, cái tên Tần Vô Song lạn hoa đào này, khiến y còn chưa làm gì đã bị biểu muội thiện lương nhà hắn ghét luôn rồi.
Y nhàn nhạt mỉm cười, mang theo vài phần bất đắc dĩ:
“Biểu muội, ta là thê tử Vô Song, Vân Khuynh.”
Liên Phù chậm rãi ngừng nước mắt, trừng mắt nhìn, ngọt ngào cười:
“Vừa rồi... Để biểu tẩu chê cười.”
Vân Khuynh lắc đầu:
“Không sao. Đều là người trong nhà.”
Câu người trong nhà này, khiến nụ cười trên mặt Liên Phù, thiếu chút nữa liền không nén được giận.
Tâm tình nàng lúc này hỗn loạn đến cực điểm, không thể đối mặt với ‘Thê tử’ danh chính ngôn thuận của Tần Vô Song, nàng chỉ có thể mang theo chua xót và khổ sở trong lòng, chật vật mà chạy, mọi việc khác, chỉ có thể chờ nỗi lòng ổn định lại rồi nói sau:
“Ân. Như vậy, cảm tạ biểu tẩu, Phù nhi có chút khó chịu, sẽ không gây trở ngại biểu ca biểu tẩu và đại ca.”
“Biểu muội.”
Tần Vô Song gọi nàng lại, vai của nàng hơi run run:
“Biểu ca???”
“Ta muốn nói, kỳ thực ca ca ngươi vẫn tôn trọng ý nguyện của ngươi, hôn kỳ của ngươi và nhiếp chính vương, là do ngươi định, nếu như, sau đó ngươi vẫn không muốn, ca ca ngươi cũng tuyệt đối không miễn cưỡng ngươi...
Đúng không, biểu ca???”
Nói xong với Liên Phù, hắn đột nhiên chuyển hướng Liên Cừ.
Liên Cừ thấy muội muội khóc, cũng cực kỳ yêu thương, gật đầu:
“Đúng, ta hiện nay trên miệng là đáp ứng, nhưng cũng chỉ là muốn ngươi cho Hiên Viên Liệt Thiên một cơ hội mà thôi.”