Thanh âm Tần Vô Song run run nói không ra lời, nội tâm hắn bị vui sướng to lớn vây quanh.
Hỉ mạch!!!
Dĩ nhiên là hỉ mạch!!!
Khuynh nhi có hài tử, Khuynh nhi có hài tử của hắn...
Không đúng, là hài tử của hắn và Khuynh nhi!!!
A a a a, hài tử hắn vẫn tha thiết ước mơ!!! Thực sự là kết tinh tình yêu của hắn và Vân Khuynh!!!
Mang theo vui sướng gần như bùng nổ, Tần Vô Song nhịn không được bắt đầu tưởng tượng hài tử của bọn hắn.
Tưởng tượng hài tử trong bụng Vân Khuynh sẽ có bộ dáng gì??? Giới tính nào??? Tính cách ra sao???
Nghĩ nghĩ, hắn ngây ngốc nở nụ cười.
Vân Khuynh khinh bỉ, người này, dĩ nhiên còn kích động hơn y.
Y đưa tay xoay mặt Tần Vô Song đối diện mình, hướng về đôi mắt đen tuyền vui sướng từng chữ từng chữ nói:
“Đúng!!! Ta, mang, thai, rồi.”
“Ha hả.”
Tần Vô Song lại ngây ngô cười hai tiếng:
“Mang thai rồi mang thai rồi... Ha hả, mang thai rồi...”
Vân Khuynh véo véo cơ thịt trên mặt hắn:
“Ngươi thế nào chỉ biết nói mỗi một câu???”
Tần Vô Song bị đau đớn rất nhỏ trên má kéo về tư tự, lấy lại tinh thần, đem Vân Khuynh kéo gần về phía mình, cái cằm cọ cọ trên đầu Vân Khuynh:
“Khuynh nhi trong bụng có hài tử của chúng ta... Ha hả, thật tốt thật tốt, thật tốt a!!!”
Vân Khuynh đẩy hắn:
“Tốt thì tốt, thế nhưng, chúng ta phải ăn nói thế nào với đại ca bọn họ???
Dù sao, ta là một người nam tử, cho dù Vô Song không thèm để ý, đại ca không thèm để ý, nhưng những người khác, bọn họ nhất định sẽ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ta.”
Cằm của Tần Vô Song siết lại:
“Cái này... Cứ giao cho ta, đại ca ta đây cũng sẽ đi nói, Khuynh nhi không cần lo lắng.
Được rồi, Khuynh nhi ngươi mang thai lại hộc máu... Tuy rằng mạch đập rất bình thường, thế nhưng... Ta vẫn có chút lo lắng, ngươi thực sự chỗ nào cũng không đau nhức sao???”
Vân Khuynh lắc đầu:
“Ta thực sự tốt, không có chỗ nào không khỏe.”
Đang nói, y đột nhiên nhớ tới lúc ở chỗ Ngụy Quang Hàn, một người hắc bào tế tự hạ một loại hồng quang quái dị lên thân thể y, người nọ còn hỏi y lựa chọn sống hay chết —-
Đó, rốt cuộc là vật gì???
Có thể nào có ảnh hưởng không tốt cho bảo bảo???
Đáy lòng Vân Khuynh lại bị sương mù dày đặc bao phủ, có chút bất an.
Nhưng mà...
Y ngẩng đầu nhìn Tần Vô Song vẻ mặt vui sướng, nếu y không có bất luận cái gì không khỏe, vậy không cần để Vô Song bọn họ lo lắng thì hơn!
Giống như tất cả tướng công vừa biết thê tử của mình mang thai, Tần Vô Song đưa tay nhấc lên chăn bông trên người Vân Khuynh, muốn coi trộm cái bụng Vân Khuynh một chút, nghe một chút động tĩnh bên trong.
Nguyên bản mặt trên thân thể trắng noãn hoàn mỹ như mỹ ngọc, lúc này, lại mang theo vết tích loang lổ.
Tâm Tần Vô Song, thoáng cái lại trầm xuống, trong con ngươi sâu thẳm mang theo áp lực lửa giận.
Tiếp thu trong lòng là một chuyện, thế nhưng, nhìn thấy thân thể Vân Khuynh vốn là thuộc về chính mình, nhiễm phải vết tích người khác, mùi của người khác —-
Hắn vẫn không thể chịu đựng được!!!
Lúc này, hắn có một loại xung động khát máu, có một loại xung động muốn đem thân thể trước mắt xé tan ăn vào trong bụng.
Chỉ có như vậy, chỉ có ăn vào trong bụng, mới là chắc chắn nhất, người này mới có thể vĩnh vĩnh viễn viễn thuộc về hắn.
Nỗ lực áp xuống ý niệm tàn nhẫn đến khó tin trong đầu, Tần Vô Song đưa tay đặt trên bụng Vân Khuynh, trên mặt mang theo nụ cười cứng ngắc:
“Nơi nhỏ như vậy, thực sự có thể dựng dục ra một sinh mệnh sao???”
Vừa rồi Tần Vô Song cứng ngắc, cùng với che lấp trong ánh mắt, Vân Khuynh tự nhiên là thấy được.
Y nhíu nhíu mày, ngực cũng cảm thấy áp lực dị thường.
Dưới loại tình huống này, cho dù bàn tay Tần Vô Song mềm nhẹ xoa lên bụng y là ấm áp, y vẫn cảm thấy có chút lạnh lẽo.
Y đưa tay mở ra chăn bông, ôm lấy Tần Vô Song cùng y cuộn vào trong.
Y chậm rãi tới gần Tần Vô Song, một đôi bàn tay tinh tế trắng nõn xoa lên ngực Tần Vô Song:
“Vô Song...”
Y cúi đầu kêu.
Tần Vô Song cảm giác được bàn tay trơn mềm của Vân Khuynh, từ trên cổ hắn đi xuống ngực hắn, cảm giác mềm nhẹ chậm rãi lướt qua ngực, mang theo chút chút ngứa, cực kỳ câu nhân.
Yết hầu Tần Vô Song cuộn một chút, nhấc tay đè lại bàn tay xuyên vào trong y bào của hắn:
“Khuynh nhi???”
Vân Khuynh nâng mi nhìn hắn:
“Lẽ nào ngươi không muốn???”
Ánh sáng liễm diễm trong con ngươi, màu sắc rực rỡ, thiếu chút nữa hút sạch hồn của Tần Vô Song, hắn không muốn???
Hắn có thể nào không muốn??? Tại sao lại không muốn???
Hắn hận không thể mỗi thời mỗi khắc kết hợp nhất thể với Vân Khuynh!!!
Chỉ là...
Bàn tay đặt trên bụng Vân Khuynh hơi hơi chuyển động, trong yết hầu khô nóng của Tần Vô Song thoát ra hai chữ:
“Hài tử....”
Tay Vân Khuynh dừng một chút, nói:
“Hài tử... Còn nhỏ như vậy, hẳn là không có vấn đề gì đúng không???”
Tần Vô Song tinh thông kỳ hoàng thuật sao lại không biết điểm này, chỉ là tâm tình của hắn lúc này quá mức phức tạp, hắn sợ hắn sẽ lại một lần nữa tổn thương Vân Khuynh.
Thấy hắn còn đang chần chờ, Vân Khuynh có chút tức giận, giọng điệu hơi nghẹn ngào:
“Ta... Ta chỉ là muốn ngươi xóa đi vết tích này thôi...”
Đến lúc này, Tần Vô Song nếu còn cự tuyệt, vậy hắn thực sự không phải là một người nam nhân.
Huống hồ, Vân Khuynh hiếm khi chủ động như vậy, hài tử còn nhỏ, chỉ cần hắn không dùng mật huyệt phía trước, điên cuồng kịch liệt một chút hẳn là cũng không sao.
Trong lòng hạ quyết tâm, Tần Vô Song lúc này không còn khách khí, buông tay Vân conftay, trực tiếp đem y, áp đảo.
Áp đảo xong thì làm gì???
Đương nhiên là, ăn rồi!!!