Hiên Viên Liệt Thiên trừng lớn hai mắt, cả người run run, cung đình ô uế này, luôn luôn khiến hắn chán ghét như thế.
Thế nhưng, ngôi vị hoàng đế, xem như là Hiên Viên Ly Thiên kêu hắn phụ tá Hiên Viên Trần Vũ leo lên, hắn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
...
“Hóa ra chuyện là như vậy...”
Tần Vô Song một mực quan sát tình thế trong một góc bí mật bĩu môi mở miệng thở dài:
“Nếu là nhà ta, ta ước gì đem tất cả mọi việc giao cho đại ca ấy chứ.
Ta lại không rõ, Hiên Viên Lâm Phong, Hiên Viên Mộc Phong, đều là hoàng tử, Hiên Viên Trần Vũ sau khi đăng cơ sẽ phong cho bọn hắn làm vương, không cần quá mức làm lụng vất vả là có thể hưởng hết vinh hoa phú quý, vì sao bọn họ không cần cuộc sống như vậy, hết lần này tới lần khác muốn liều chết liều sống đi đoạt cái ngôi vị mệt chết người kia?”
Hiên Viên Bất Kinh và Tần Vô Phong sâu sắc chấp nhận, Vân Khuynh đối với việc này cũng không có hứng thú, thế nhưng y có chút lo lắng cho Hiên Viên Trần Vũ.
Dù sao, đêm đó trước khi Hiên Viên Ly Thiên đi, ngoại trừ gặp y và Hiên Viên Bất Kinh cũng chỉ thấy Hiên Viên Trần Vũ.
Vậy nói rõ, vị trí của Hiên Viên Trần Vũ ở trong lòng Hiên Viên Ly Thiên cũng không thấp, huống hồ trước đây Tần Vô Phong phân tích thế cục từng nói qua với y, nếu Hiên Viên Trần Vũ lên làm hoàng thượng, cục diện hiện nay của Tần gia và Hiên Viên gia có khả năng là cùng tồn tại.
Nếu là người khác, đặc biệt Hiên Viên Lâm Phong leo lên ngôi vị hoàng đế, vậy nhất định sẽ nhấc lên một ít huyết vũ tinh phong giữa Hiên Viên gia và Tần gia.
Cứ như vậy, ở trong lòng Vân Khuynh, liền cực kỳ không muốn ngôi vị hoàng đế rơi xuống trong tay người ngoài Hiên Viên Trần Vũ.
Trong thân thể chảy máu của Hiên Viên gia, thân phận lại là người của Tần gia, sao y có thể mong muốn giữa hai nhà xảy ra xung đột?
Y quay đầu nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca, hiện tại hoàng cung loạn như thế, chúng ta phải làm thế nào?”
Tần Vô Phong hơi trầm ngâm:
“Muốn xuất cung sao?
Kỳ thực Hiên Viên gia, dù là ai làm hoàng đế, đối với chúng ta ảnh hưởng không lớn, dù sao mặc kệ đấu thế nào cũng là chuyện nhà của Hiên Viên gia, mặc kệ ai làm hoàng đế, chỉ cần có thể tạo phúc cho Huỳnh Quang là được.”
Hiên Viên Bất Kinh cúi đầu, có chút buồn bã: “Phụ hoàng từng nói, nếu Huỳnh Quang gặp nạn, mong muốn ta sẽ trợ Trần Vũ một tay, tuy rằng ta thế đan lực bạc, nhưng ta tuyệt sẽ không bỏ xuống cục diện như vậy mà đi.”
Hiên Viên Bất Kinh, là người duy nhất trên thế giới này, đồng phụ đồng mẫu với Vân Khuynh.
Tần Vô Phong và Tần Vô Song, cũng biết tính cách của Vân Khuynh, y có lẽ sẽ nhất định giúp Hiên Viên Bất Kinh, tuy rằng dựa vào y cái gì cũng làm không được.
Tần Vô Phong sớm có chuẩn bị, hơi thở dài một tiếng nói:
“Bất Kinh, Vân nhi, từ lúc tiến cung, ta đã phát hiện bầu không khí hoàng cung không đúng, vì vậy đã mệnh tam đệ dẫn theo một ít người chạy tới kinh thành —
Hôm nay bọn họ đang ở ngoài cung chờ mệnh, đã có thực lực kia, chúng ta liền giúp Hiên Viên Trần Vũ một tay, để hắn thuận lợi đăng cơ đi!”
Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh đều ngẩng đầu nhìn hắn, kinh hỉ không ngớt.
Vân Khuynh đem thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một mảnh ôn nhu thâm tình, không tự chủ được cầm tay Tần Vô Phong, đáy mắt tuôn ra vô hạn biết ơn.
Y biết, Tần Vô Phong luôn luôn không thích rơi vào vũng bùn như vậy, bằng không lúc trước cũng sẽ không khuyên Bạch Khuynh Vận chỉ lo thân mình, hiện tại Tần Vô Phong làm tất cả, toàn bộ là vì y.
Hiên Viên Bất Kinh cũng cảm kích vạn phần: “Đại ân của Tần đại ca, Bất Kinh nhất định sẽ nhớ kỹ, ngày khác có cơ hội, Bất Kinh tất sẽ trả lại gấp bội.”
Tần Vô Phong cười mà không nói.
Tần Vô Song không cam lòng lạc hậu kéo tay kia của Vân Khuynh, có chút bất mãn nói: “Ta cũng có xuất lực nha, Liên Phù biểu muội, chính là ta sai người cứu ra, cứ như vậy Hiên Viên Liệt Thiên sẽ không cần buồn phiền việc nhà, thế nhưng vì sao các ngươi không có ai cảm tạ ta?”
Tần Vô Song không nói thì thôi, vừa nói dưới đáy lòng Vân Khuynh lại nổi lên tâm tư dị dạng, y còn nhớ rõ, Liên Phù biểu muội trong miệng Tần Vô Song, dường như là thâm tình không dứt với hắn?
Tuy rằng biết Tần Vô Song chỉ là cứu người, thế nhưng vừa nghĩ như vậy, đáy lòng vẫn có chút khó chịu.
May là Hiên Viên Bất Kinh lập tức mở miệng: “Đa tạ Tần nhị ca, việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại đi ra ngoài giúp hoàng thúc và hoàng thượng đi.”
“Ân.”
...
“Nhị hoàng huynh, ngươi không nên nói cái gì tình ái với ta, ngươi nghĩ vào lúc này nói với ta những lời này, ta sẽ tin tưởng sao?
Ngươi vẫn là khuyên tam hoàng huynh thu tay đi, trong tay hoàng thúc nắm giữ binh mã, ta lại là tân đế được phụ hoàng khâm điểm, các ngươi hiện tại làm những chuyện này, chính là mưu phản... Sau đó rất khó mà sống yên lành.”
Hiên Viên Trần Vũ chăm chú che chở ngọc tỷ dưới ống tay áo, tận tình khuyên bảo Hiên Viên Khê Phong.
Hiên Viên Khê Phong lắc đầu:
“Triều đình hiện nay, chỉ có hoàng thúc là Lâm Phong cố kỵ, nhưng hắn đã sớm làm tốt dự định, ngươi không cần lo lắng cho hắn.
Hơn nữa, từ xưa đến nay, được làm vua thua làm giặc, chờ Lâm Phong chân chính lên làm hoàng đế, sẽ không có bất luận kẻ nào dám nói xấu.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Hiên Viên Trần Vũ xẹt qua một tia đỏ ửng: “Ta nào có lo lắng cho hắn... Ta chỉ là, chỉ là không muốn các ngươi làm những chuyện đại nghịch bất đạo mưu phản mà thôi.”
Hiên Viên Khê Phong mỉm cười, đem Hiên Viên Trần Vũ ôm vào trong lòng: “Tiểu ngũ nhi, cái gì cũng không cần nghĩ, chúng ta chỉ cần ở chỗ này chờ tất cả kết thúc là được.”
Hiên Viên Trần Vũ trong lòng phi thường bất an, hiện tại ngực hắn rất loạn, hắn phát hiện, mặc kệ Hiên Viên Lâm Phong mưu phản có thành công hay không, cũng không phải kết quả hắn muốn.
Nếu là thành công, chính hắn đã phụ sự nhờ vả của phụ hoàng, không còn mặt mũi nào đối mặt với phụ hoàng hắn, nếu là thất bại, kết cục của Hiên Viên Lâm Phong, chỉ có một...
Trong lòng Hiên Viên Trần Vũ sợ hãi.
Không, hắn không thể ở lại chỗ này, trốn ở đây, người bên ngoài đang liều mạng vì hắn, hắn có lý do gì trốn đi?
Hắn phải đi ra ngoài, cùng nhau chiến đấu với mọi người đang phấn đấu vì hắn.
“Nhị hoàng huynh.”
Hiên Viên Trần Vũ tránh né Hiên Viên Khê Phong, thẳng tắp nhìn hắn: “Nhị hoàng tử, ta không thể ở lại chỗ này với ngươi. Ta muốn đi ra ngoài, ta là hoàng thượng, ta không thể bỏ lại bọn họ một mình chiến đấu vì ta.”
Hiên Viên Khê Phong chăm chú cầm lấy cánh tay hắn: “Không được, ta không cho phép, bên ngoài quá nguy hiểm, ngươi căn bản không thể bảo hộ chính mình, nếu ngươi xảy ra ngoài ý muốn, ta và Lâm Phong phải làm sao?”
Hiên Viên Trần Vũ lắc đầu: “Không, nhị hoàng huynh, ta muốn đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài.”
Hiên Viên Khê Phong tự nhiên không chịu thoái nhượng, hai người liền giằng co với nhau.
Cuối cùng, ánh mắt Hiên Viên Trần Vũ lóe lóe: “Nhị hoàng huynh, ngươi thực sự yêu ta sao?”
Đáy lòng Hiên Viên Khê Phong biết vì sao Hiên Viên Trần Vũ hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn phải thừa nhận: “Ta đương nhiên yêu ngươi.”
Hiên Viên Trần Vũ dùng đôi mắt to tròn nhìn chăm chú vào Hiên Viên Khê Phong: “Như vậy, nhị hoàng huynh cho ta đi ra ngoài đi... Hoàng huynh nếu như lo lắng, hoàn toàn có thể đi cùng ta.”
Hiên Viên Khê Phong vẫn lắc đầu.
“Nhị hoàng huynh, ta chỉ muốn xem tình huống bên ngoài một chút mà thôi...
Hiện tại ở chỗ này, chuyện bên ngoài chúng ta một chút cũng không biết, ta rất lo lắng... Ta cũng rất khó chịu... Nhị hoàng huynh nếu yêu ta, vì sao nhất định muốn nhìn ta khổ sở?”
“Ta... Ta chỉ là lo lắng an nguy của ngươi...”
Hiên Viên Khê Phong có chút hoảng loạn, bởi vì Hiên Viên Trần Vũ rất ít khi tức giận, cũng bởi vì Hiên Viên Trần Vũ chưa bao giờ dùng loại giọng điệu ai oán như thế.
“Nếu tam hoàng huynh đều đã nắm chắc đại cục, tất thắng không thể nghi ngờ, nhị hoàng huynh đang lo lắng cái gì?
Có nhị hoàng huynh ngươi che chở ta, người của các ngươi tự nhiên sẽ không thương tổn ta, mà hoàng thúc bọn họ cũng sẽ không thương tổn ta, nào có nhiều nguy hiểm như trong tưởng tượng của nhị hoàng huynh?”
Hiên Viên Khê Phong trầm ngâm một lát, nhìn ánh mắt mang theo khẩn cầu của Hiên Viên Trần Vũ, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Ngươi đã muốn đi ra ngoài như vậy... Cũng được, ta mang ngươi đi xem tình huống.”
Hắn thực sự không rõ vì sao Hiên Viên Trần Vũ nhất định phải đến chỗ nguy hiểm, rõ ràng hắn có thể bình yên không lo chờ ở chỗ này...
Khi Hiên Viên Lâm Phong ở ngoài điện cho rằng toàn bộ thế cục đều đã bị mình nắm giữ, Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Vân Khuynh bọn họ dĩ nhiên xuất hiện.
Đáy lòng Hiên Viên Lâm Phong mọc lên một cỗ kinh hoảng khó có thể nói rõ: “Các ngươi không phải đều hôn mê sao... Vì sao gặp phải ở chỗ này?”
Tần Vô Song cong môi cười cười, đùa cợt nhìn Hiên Viên Lâm Phong:
“Lẽ nào ở trong lòng ngươi, người Tần gia, là một chút độc dược nho nhỏ của ngươi có thể hạ độc được sao?
Nói vậy, ngươi cũng quá xem thường Tần gia chúng ta, huống hồ... Đại hoàng huynh của ngươi, một trong tam đại thần bộ lừng lẫy nổi danh, nếu như ngay cả chút tính cảnh giác cũng không có, hắn còn làm thần bộ thế nào?”
Sắc mặt Hiên Viên Lâm Phong hết thay rồi đổi, mắt thấy sẽ thành công, nhưng lại nhảy ra Tần gia và Hiên Viên Bất Kinh, hắn cắn răng, trong lòng cực hận, mấy người hắn không thèm để mắt, cuối cùng lại thành họa lớn của hắn, thực sự là đáng buồn.
“Nga, đúng rồi...”
Tần Vô Song xem ra còn ngại Hiên Viên Lâm Phong thiếu tức giận, hắn giương giọng nói với Hiên Viên Liệt Thiên: “Này, nhiếp chính vương, biểu muội của ta đã được ta cứu ra, ngươi không cần lo lắng.”
Lúc này, đáy lòng Hiên Viên Lâm Phong càng căm hận, Tần gia, Tần gia, lần trước đi phương bắc Tần gia đón Hiên Viên Trần Vũ, hắn đã phi thường không thích Tần gia...
Khi đó, Tần gia dùng nhiều ngày như vậy cũng không tìm được Hiên Viên Trần Vũ, Tần gia vô năng như vậy, hiện tại, vì sao lại có thực lực như thế?
Tần Vô Phong chẳng biết từ bao giờ cũng đã đánh tín hiệu, Tần Vô Hạ mang theo Thương Vũ đoàn người, Thượng Quan Nhược Vũ, Thượng Quan Tôn, và mấy đội ám vệ bỗng nhiên xuất hiện.
Những người này hoặc là sát thủ, hoặc là ám vệ, thân thủ đều không giống người thường, quan binh bình thường không thể địch nổi, không tới một hồi, Hiên Viên Lâm Phong liền binh bại như núi đổ rơi vào tràng diện cực kỳ xấu.