Khi Tần Vô Song một lần nữa đứng trước cửa lớn Tần gia, phảng phất giống như đã mấy đời.
Lần này trở về, quản gia Tần phủ, Hồng thúc của bọn họ, như cũ là chờ ở cửa nghênh tiếp hắn, không lạnh lùng giống như lần hắn mang Vân Khuynh về nhà, lúc này đây, sắc mặt lão quản gia nhẹ nhàng chậm chạp nghênh tiếp Tần Vô Song.
Tần Vô Song khôi phục thần thái phi dương lúc trước. Hắn hơi cong môi, nhướng nhướng mày với lão quản gia: “Hồng thúc, ta đã trở về.”
Lão quản gia mỉm cười gật đầu: “Trở về là tốt rồi, nhị công tử, lão gia, phu nhân đều đang đợi ngươi.”
Tần Vô Song đè xuống tâm tình kích động, nói với lão quản gia: “Ta một hồi sẽ đi bái phỏng đa nương, Hồng thúc, cùng ta về đây, còn có một vị khách, nữ nhi của Tà Vu cốc cốc chủ, Nhã Sóc Lam.”
Sau khi nói xong hắn nói với Nhã Sóc Lam: “Nhã nhi, đây là tổng quản Tần phủ, ngươi gọi hắn Hồng thúc là được, sau đó có cái gì cần cứ nói với Hồng thúc.”
Ăn nói xong chuyện Nhã Sóc Lam, Tần Vô Song nhìn Nguyệt Mạc, hơi nhíu mày: “Về phần hắn, tùy tiện an bài là được, có chỗ nào cần hỗ trợ, tùy tiện sai sử hắn.”
Nói xong Tần Vô Song cáo biệt Nhã Sóc Lam, khẩn cấp chạy về ‘Phù Phong các’ của hắn.
Lão tổng quản Tần phủ nhìn bóng lưng hắn, hơi thở dài một tiếng: “Nhị công tử.”
Tần Vô Song dừng cước bộ, quay đầu lại: “Ân??? Hồng thúc còn có việc sao???”
Lão tổng quản do dự một chút: “Nhị công tử là muốn đi tìm nhị phu nhân sao???”
Tần Vô Song hơi chột dạ, vừa rồi lão tổng quản bảo hắn đi gặp đa nương, hắn từ chối, hiện tại lại vội vã đi xem Vân Khuynh...
Hồng thúc có thể nào nghĩ hắn bất hiếu không???
Thế nhưng, hắn thực sự rất nhớ Vân Khuynh, hắn hận không thể lập tức đem Vân Khuynh ôm vào trong lòng.
Tần Vô Song nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, nói với lão tổng quản Tần gia: “Đúng vậy!!! Ta muốn gặp Khuynh nhi.”
Sắc mặt lão tổng quản Tần phủ hơi đổi, cực kỳ chần chờ nói: “Nhị phu nhân hiện không ở ‘Phù phong các’ của ngươi, mà là ở... Trong ‘Vô’ viện, Hồng thúc hiện tại mang ngươi qua đó.”
Lúc này, Tần Vô Phong đang tâm thần không yên ngồi ở gian phòng của hắn trong ‘Vô’ viện, hắn nhìn Vân Khuynh ở trên giường mà có chút ngẩn người.
Hắn vẫn luôn ở bên Vân Khuynh, tự mình chiếu cố y, có thể tùy thời nắm giữ tình huống của Vân Khuynh, thế nhưng, đệ đệ hắn, Tần Vô Song đã trở về.
Lúc nhận được lam ngân hoa từ trong tay Long Ảnh, Tần Vô Phong đã bắt đầu sa vào, nôn nóng không thua chút nào Tần Vô Song đang ở nơi xa.
Hắn vừa hi vọng đệ đệ ở ngoài có thể an toàn trở về sớm một chút, vừa hi vọng Tần Vô Song đừng về sớm như vậy, cướp đoạt quyền lợi chiếu cố Vân nhi của hắn.
Vào lúc Tần Vô Phong đờ ra, Vân Khuynh sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường.
Từ mấy ngày trước, Vân Khuynh bắt đầu nôn nghén, hơi một tí là nôn, bình thường nữ nhân mang thai nôn nghén là ở ba tháng đầu, Vân Khuynh hiện tại mang thai vượt quá ba tháng mới bắt đầu nôn nghén, hơn nữa nôn so với dựng phụ còn kinh khủng hơn.
Từ mấy ngày đầu năm mới, Liên Duyệt và Tần Du Hàn đều ở Tần gia chú ý coi sóc bọn họ.
Đặc biệt Liên Duyệt, bình thường sẽ đến chỗ bọn họ, Liên Duyệt vốn kiên trì để Vân Khuynh làm vận động vừa phải, nhưng từ mấy hôm trước Vân Khuynh bắt đầu nôn nghén, Liên Duyệt không còn để y đi đi lại lại nữa.
Bởi vì Vân Khuynh nôn nghén, thật sự là dọa người, y nôn liên tục, giống như là muốn đem toàn bộ tim phổi đều nôn ra ngoài.
Hiện tại Vân Khuynh vừa nôn xong nằm ở trên giường sắc mặt tái nhợt có chút tiều tụy, nhưng đáy mắt lại lóe ra tia sáng nóng cháy.
Tần Vô Song trở về, Vô Song đã về nhà.
Nghĩ tới Vô Song trở về, tâm Vân Khuynh, kích động giống như là muốn nổ tung.
Y cuối cùng gian nan bình phục cảm giác buồn nôn trong ngực, quay đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tái nhợt mang theo thấp thỏm bất an nhìn Tần Vô Phong: “Đại ca.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng của y, lập tức đánh thức Tần Vô Phong đang đờ ra.
Tần Vô Phong bước nhanh đi tới bên giường. Nói: “Vân nhi, làm sao vậy???”
Hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt lo lắng: “Có phải lại muốn nôn không??? Ngươi chờ một chút, ta đi...”
“Không.”
Vân Khuynh lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt chậm rãi hiện lên một tia đỏ ửng: “Ta...”
Bàn tay dưới chăn bông của y, xoa bụng đã nhanh chóng to lên của mình, nói tiếp: “Ta hiện tại nhìn qua, có phải rất chật vật rất tiều tụy hay không???”
Y có chút thấp thỏm nghĩ, Tần Vô Song thấy y tái nhợt suy nhược như vậy có thể thất vọng hay không.
Tần Vô Phong giật mình, ở sâu trong đáy mắt xuất hiện đau đớn khắc cốt ghi xương, lông mi dày đặc của hắn run rẩy, giấu đi nỗi buồn nơi đáy mắt, miễn cưỡng cười nói: “Sao có thể, Vân nhi mặc kệ lúc nào, nhìn qua đều khiến kẻ khác kinh diễm.
Tuy rằng Vân nhi là nam tử.”
Vân Khuynh lúc này, con mắt rất sáng sủa, lông mi mảnh khảnh bởi vì vui vẻ mà cong lên độ cung xinh đẹp, bên môi mang theo dáng cười bao hàm hạnh phúc.
Căn bản là nhìn không ra chật vật, tiều tụy, mà là hạnh phúc khiến người ta đố kỵ.
Cho dù Tần Vô Phong nói như vậy, Vân Khuynh vẫn bất an như trước, y không quan tâm tướng mạo, không quan tâm người khác ca ngợi, thế nhưng, y lại muốn Tần Vô Song thấy y là một người tương đối tốt đẹp.
Hơn nữa, ca ngợi trong khắp thiên hạ, ở trong mắt y, đều không bằng một chữ đẹp Tần Vô Song nói.
Vân Khuynh như vậy, khiến Tần Vô Phong mày kiếm càng nhăn càng chặt.
Vân Khuynh, thực sự, rất quan tâm, rất yêu Tần Vô Song...
Mà hắn...
Cho dù Vân Khuynh có thiện cảm với hắn, thậm chí là thương hắn, thế nhưng, so với Tần Vô Song, hắn liền có vẻ phi thường bé nhỏ không đáng kể.
Tần Vô Phong càng nghĩ, đáy lòng càng đau nhức.
Thế nhưng, trên nét mặt, hắn vẫn phải cười, nỗ lực cười, miễn cưỡng cười.
Kỳ thực, sự thực cũng không bi quan như Tần Vô Phong nghĩ.
Thời gian Vân Khuynh đơn độc ở cùng hắn, thậm chí so với thời gian đơn độc ở bên Tần Vô Song còn dài hơn, chỉ là, khoảng cách hiện tại của bọn họ quá gần, quá mức quen thuộc, cho nên lúc này hắn bị Vân Khuynh đơn giản bỏ qua.
Tần Vô Song còn lại là mấy tháng không gặp, Vân Khuynh nhớ thương vạn phần, sau khi biết Tần Vô Song trở về, Vân Khuynh liền cả đầu óc đều là Tần Vô Song, toàn tâm toàn ý vòng quanh Tần Vô Song, chuyện gì cũng không thể tự hỏi.
Ngay khi hai người lần thứ hai rơi vào trầm mặc, lão tổng quản Tần phủ rốt cục mang theo Tần Vô Song đi tới trước cửa.
Tần phủ lão tổng quản nói với Tần Vô Song: “Nhị công tử, tới rồi, chính là ở đây.”
Nói xong hắn bắt đầu gõ cửa, Vân Khuynh và Tần Vô Phong ở trong còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Tần Vô Song cũng đã đẩy cửa đi vào.
“Khuynh nhi!!!”
Không thể khắc chế tình ý tưởng niệm của mình, Tần Vô Song vừa đẩy cửa ra liền mở miệng gọi tên người hắn yêu nhất.
Vân Khuynh nằm ở trên giường vừa nghe thấy thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ, phảng phất giống như mấy đời, lập tức giãy dụa muốn đứng dậy: “Vô Song...”
Bụng của y lúc này đã rất lớn, cho nên muốn ngồi dậy cũng có chút bất tiện, thấy y muốn đứng lên, Tần Vô Phong liền lập tức vươn tay, nửa ôm thân thể Vân Khuynh giúp y ngồi dậy.
Tần Vô Song sải bước bước vào bên trong, nhìn thấy, chính là Vân Khuynh vẻ mặt đỏ ửng ( do mệt) tựa ở trước ngực Tần Vô Phong.
Cước bộ của hắn dừng một chút, trong nháy mắt vô số ý niệm hiện lên trong đầu, trong lúc nhất thời đứng tại chỗ, không bước tiếp đến.
Tần Vô Phong trông thấy vẻ mặt không thể tin tưởng, nghi hoặc nghiêm trọng của Tần Vô Song, buông xuống mặt mày, hơi thở dài một tiếng.
Bởi động tác của Tần Vô Phong, đã làm vô số lần, cho nên Vân Khuynh cũng không nghĩ có cái gì không thích hợp, y chỉ là vui mừng nhìn Tần Vô Song: “Vô Song Vô Song, ngươi rốt cục đã trở về.”
Tần Vô Song dường như mới lấy lại tinh thần, bước về phía trước, khóe miệng miễn cưỡng cong ra độ cung, ôn nhu cười nói với Vân Khuynh: “Đúng, ta đã trở về.”
Sau khi nói xong đường nhìn của hắn dời về phía Tần Vô Phong: “Đại ca, mấy ngày nay, khổ cực ngươi.”
Tần Vô Phong lập tức đem đệm mềm lót ở sau lưng Vân Khuynh, buông bàn tay đỡ vai Vân Khuynh, nói: “Không sao, đây là ta nên làm.”
Nói xong hắn đứng lên, lui về phía sau vài bước.
Hắn biết, Tần Vô Song trở về, ở chỗ Vân Khuynh, hắn phải lùi về thứ hai. Khoảng cách gần Vân Khuynh nhất, không bao giờ thuộc về hắn nữa.
Hắn vừa đứng dậy, Tần Vô Song liền thế chỗ lúc trước của hắn, tỉ mỉ chăm chú nhìn Vân Khuynh, dường như đã quên Tần Vô Phong tồn tại, cũng dường như quên một màn vừa rồi.
Hắn vươn hai tay nâng lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Khuynh, một đôi mắt tối tăm, thẳng tắp nhìn vào đôi mắt đồng dạng ẩn chứa nồng đậm kinh hỉ và tưởng niệm của Vân Khuynh.
Nhìn vào dung mạo tuyệt mỹ đã thật lâu không thấy, dung mạo hắn tâm tâm niệm niệm, chưa từng quên dù chỉ một khắc, Tần Vô Song cảm thấy nhân sinh của hắn, chỉ cần có người này làm bạn, liền viên mãn.
Đôi mắt sâu thẳm, chậm rãi lướt qua lông mi dày dài đen kịt của người nọ, lướt qua đôi mắt đẹp hơi nổi lên hơi nước, lại lướt qua cánh mũi hơi nhúc nhích hít thở, cuối cùng rơi xuống đôi môi đỏ thắm nhẹ nhàng mở ra lại không biết muốn nói cái gì, hắn liền khắc chế không được, hướng về đôi môi anh đào kia, thật sâu hôn xuống.
Hai cánh môi mỏng, vừa gặp phải môi anh đào mềm mại, tâm Tần Vô Song liền mềm nhũn hóa thành một mảnh, hắn dường như là ở trong sa mạc khát nước quá lâu, đột nhiên gặp phải quỳnh tương ngọc dịch ngọt ngào, kịch liệt nạy mở đôi môi Vân Khuynh, đi sâu vào trong, chăm chú quấn mút.
Lúc này trong mắt hai người bọn họ, đều chỉ có lẫn nhau, từ lâu đã quên Tần Vô Phong tồn tại.
Tần Vô Phong đứng ở một bên, nhìn cử động say sưa của họ, nắm chặt nắm tay, đầu ngón tay thon dài lập tức rơi vào trong lòng bàn tay hắn.
Hắn chậm rãi, từng bước lui về phía sau, cuối cùng xoay người rời đi.
Vào một khắc hắn khép lại cửa phòng cho Tần Vô Song và Vân Khuynh, tâm của hắn, ẩn ẩn đau nhức, thở dài thật sâu.
Trong phòng ngoài phòng, chỉ là khoảng cách vài mét, lại có hai loại tình hình hoàn toàn khác biệt, trong phòng tình ý nồng đậm, ngoài phòng đơn độc cô lãnh.