Tuy rằng bầu trời tuyết lớn, hành trình khó khăn, thế nhưng động tác của Long Dạ và Long Liễm vẫn như cũ là khá nhanh.
Chỉ cần vài ngày, từ Giang thành đi tới kinh thành rồi trở lại một lần.
Tiện thể, ‘Bắt cóc’ Vân Thù.
Bởi vì lúc trước Tần Vô Phong căn dặn, dọc theo đường đi bọn họ che mắt Vân Thù, đặc biệt ‘Chiếu cố’ nàng.
Một tiểu thư sống trong trời băng đất tuyết, ăn ở không đủ, phần lớn thời gian chạy trong gió lạnh xuyên đêm, ăn được chỉ có bánh màn thầu vừa cứng vừa lạnh, còn ăn không đủ no...
Đương nhiên, đây chỉ là Vân Thù bị che mắt, về phần Long Dạ và Long Liễm đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Chuyện này đối với Vân Thù mà nói là dằn vặt rất lớn, hết lần này tới lần khác ở rất nhiều thời gian, lúc nàng chuẩn bị ngất xỉu, mất đi ý thức, hai người kia liền lập tức cứu trợ, giúp nàng khôi phục.
Sau khi khôi phục, đương nhiên là sống chết mặc bay.
Một đường đi này, khiến cho một tiểu mỹ nhân xinh đẹp, lập tức biến thành một củ cải héo.
Thế nhưng, khiến cho Long Dạ và Long Liễm bội phục chính là, ngay cả như vậy, vị tiểu thư điêu ngoa này tính nết vẫn là không chút sửa đổi.
Vừa có một chút khí lực liền hùng hùng hổ hổ, Long Dạ và Long Liễm đương nhiên là mặc kệ nàng.
Đến Giang thành, sau khi sắp xếp Vân Thù ở tại ‘Hồi Xuân đường’, Long Dạ và Long Liễm liền trở lại phục mệnh.
Nhẹ nhàng gõ cửa, thanh âm lạnh lùng nghiêm nghị quen thuộc của Tần Vô Phong, lập tức bay tới trong tai bọn họ:
“Tiến đến.”
Hai người trước khi gõ cửa, liền dùng nội lực tán đi hơi nước trên người, nghe thấy tiếng Tần Vô Phong, lập tức đẩy cửa đi vào.
Tần Vô Phong một mình ngồi ở trước bàn, lật xem một vài thứ, trong phòng không có một chút động tĩnh, màn giường buông xuống, loáng thoáng có thể nhìn thấy có người đang nằm bên trong, nói vậy Vân Khuynh là ngủ.
Thu hồi ánh mắt, mày ngài của Long Liễm hơi nhíu, nàng vẫn nghĩ, Tần gia đại công tử, cùng ‘Thê tử’ Vân Khuynh của Tần Vô Song, quá mức thân cận.
Thế nhưng chuyện của chủ tử, bọn họ không cần lắm miệng.
Có một số việc, nhìn ở trong mắt, nhớ ở trong lòng, sau đó xé tan ở trong lòng thì hơn.
Ánh mắt Tần Vô Phong quét lên trên người bọn họ một vòng, chỉ chỉ cái ghế đối diện nói:
“Lần đi này khổ cực các ngươi, sự tình làm thế nào?”
Long Liễm im lặng, Long Dạ hơi cúi đầu, hờ hững hồi đáp:
“Theo lời của đại công tử, Vân cô nương đã mang đến, hiện nay đang ở trong ‘Hồi Xuân đường’.”
Tần Vô Phong gật đầu:
“Như vậy, dọc theo đường đi có ‘Chiếu cố’ tốt nàng???”
Khóe miệng Long Liễm co rút một chút, trước khi Long Dạ mở miệng lạnh lùng nói:
“Có.”
Tần Vô Phong đôi mắt lóe lóe, bàn tay thon dài đặt xuống dưới: “Nữ nhân kia hôm nay thế nào???”
Trên khuôn mặt lãnh diễm của Long Liễm không có một phần biểu tình: “Không có tinh thần, thế nhưng điêu ngoa như lúc ban đầu.”
“Điêu ngoa như lúc ban đầu???”
Tần Vô Phong hừ lạnh một tiếng:
“Nữ nhân kia có chỗ tương tự với Vân nhi???”
Lúc Tần Vô Phong đề cập đến Vân Khuynh, thanh âm bỗng nhiên mềm đi.
Loại chuyển biến này khiến Long Dạ và Long Liễm đều là ngẩn ra, hồi lâu mới phản ứng lại Vân nhi là Vân Khuynh trong miệng Tần Vô Phong.
Thế nhưng so sánh hai người một chút...
“Không giống, một chút cũng không giống, nhị phu nhân mỹ lệ hơn Vân cô nương, cũng ôn nhu hơn Vân cô nương, vô luận tướng mạo hay tính tình, hai người không có một tia giống nhau.”
“Thật không...”
Tần Vô Phong thì thào tự nói, có chút suy nghĩ.
Lúc Vân Khuynh vừa vào Tần phủ, hắn liền hoài nghi y không phải người của Vân gia, sau lại tra xét kinh lịch của y, tuy rằng nhìn qua hợp tình hợp lý, thế nhưng luôn luôn có một chút không đúng khó mà nói rõ.
Sự tình có vẻ không đơn giản như vậy, thân phận của Vân Khuynh, cũng có thể không phải là biểu hiện như ở bên ngoài.
Nói lại, dù Vân vương gia cực kỳ ghét mẫu thân của y, nhưng y làm thân sinh nhi tử của Vân vương gia, Vân vương gia dù thế nào cũng không thể quên y triệt để như vậy.
Phương diện này, nhất định có một chút bí mật không thể nói cho người ngoài.
Nhưng mà...
Tần Vô Phong hơi nheo lại mắt, mặc kệ như thế nào, mặc kệ thân phận chân chính của Vân Khuynh là gì.
Vân Khuynh hiện nay, Vân Khuynh hiện tại, vẫn cứ là người Tần gia bọn hắn.
Sống làm người Tần gia, chết làm quỷ Tần gia!!!
“Đại công tử, kế tiếp, chúng ta phải làm sao để Vân cô nương đến Tần phủ gặp thái tử?”
Nói đến cái này, Tần Vô Phong cong lên khóe môi, lần đầu tiên hắn đem dáng cười bày ra cho người ngoài Vân Khuynh, thế nhưng độ cung mỉm cười lại rất tà ác.
Biết đâu, bản tính của hắn vốn đã không thiện lương, thiện lương của hắn, ấm áp của hắn, chỉ biểu hiện cho người nhà của hắn, cho người hắn quan tâm, mà đối với người ngoài, cùng với người đắc tội Tần gia...
Hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.
“Ta hối hận.”
Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng:
“Mấy ngày qua, ta đã biết Hiên Viên Khê Phong và Hiên Viên Lâm Phong, vì sao cấp thiết tìm Hiên Viên Trần Vũ như vậy.”
Có lẽ bởi vì nơi này là phương bắc, là Tần phủ, cách hoàng cung quá xa, cho nên hai vị hoàng tử mới không chút nào che lấp cảm tình của mình.
Bọn họ khẩn trương và ôn nhu với Hiên Viên Trần Vũ, là người bình thường đều có thể nhìn ra bọn họ có cảm tình với Hiên Viên Trần Vũ.
Tần Vô Phong đột nhiên chuyển chủ đề, Long Dạ và Long Liễm nhất thời không hiểu.
May là Tần Vô Phong lập tức mở miệng giải thích:
“Thấy nhị hoàng tử và tam hoàng tử trân trọng thái tử như vậy, ta đột nhiên không muốn tiện nghi nữ nhân họ Vân kia. Ta dự định, chờ sau khi thái tử tỉnh lại mới để nữ nhân kia đi tới Tần phủ... Ta tình nguyện để thái tử thích nhị hoàng tử và tam hoàng tử, cũng không muốn để thái tử thích nữ nhân điêu ngoa trong miệng các ngươi kia.”
Một phen nói của Tần Vô Phong khiến Long Dạ và Long Liễm trợn mắt ngẩn người:
Đoạn tụ ở Huỳnh Quang không thịnh hành, một chút cũng không.
Bọn họ phải mất một thời gian khá dài mới thích ứng được nam nhi thân của nhị phu nhân, không nghĩ tới năng lực thừa thụ của đại công tử bọn họ tốt đến vậy, dĩ nhiên tác hợp huynh đệ hoàng thất Huỳnh Quang!!!
Đó không chỉ là vấn đề đoạn tụ, mà còn là vấn đề huyết thống!
Nếu như, thực sự tác hợp thái tử điện hạ và nhị hoàng tử cùng tam hoàng tử, chẳng khác nào... Nối giáo cho giặc, cổ vũ bọn họ loạn luân!!!
Sợ rằng cũng chỉ có Tần Vô Phong mới có thể nghĩ đến chuyện này, bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng nghĩ tới.
Đây, có lẽ chính là, lý do vì sao Tần Vô Phong là chủ, mà bọn họ vĩnh viễn là ảnh vệ.
Tần Vô Phong tỉnh rụi thu hết thần sắc của Long Dạ và Long Liễm vào đáy mắt, độ cung tà ác nơi khóe miệng một chút cũng không rút đi:
“Ta biết các ngươi đang suy nghĩ cái gì, chỉ là ở trong mắt ta, nhị hoàng tử và tam hoàng tử càng xứng với thái tử... Hoặc là nói, các ngươi nghĩ Vân cô nương điêu ngoa kia thích hợp với thái tử hơn???”
Long Dạ và Long Liễm suy nghĩ một chút, đều lắc đầu.
“Vậy được rồi...”
Tần Vô Phong gật đầu: “Ân, cứ như vậy đi, một hồi các ngươi đi nói cho Long Ảnh, nói Long Ảnh đổi dược cho thái tử, để thái tử điện hạ đêm nay tỉnh lại.”
Long Dạ gật đầu, Long Liễm trầm mặc một chút:
“Như vậy, đại công tử, Vân cô nương chúng ta khổ cực một chuyến mang về từ kinh thành, là uổng công?”
Tần Vô Phong lắc đầu:
“Không, không hề, nàng dĩ nhiên để Vân nhi gả thay...
Nếu như Vân nhi không phải vận khí tốt gả cho Vô Song, một đời của Vân nhi chẳng phải là đều bị nàng hủy đi?
Lòng dạ của nàng ác độc như vậy, ta nhất định phải xử phạt nàng!”
“Đại công tử dự định làm như thế nào? Có cần chúng ta giúp không?”
Nghĩ lại nữ nhân kia hại bọn họ chạy đi trong trời băng đất tuyết, hơn nữa nàng điêu ngoa, Long Liễm và Long Dạ cũng rất khó chịu.
Tần Vô Phong suy nghĩ một chút, thở dài một tiếng:
“Không cần, để tự ta đi.”
Long Liễm gật đầu, nghĩ lại mới nhắc nhở nói:
“Đại công tử, Vân cô nương không biết là ai mang nàng tới đây, ngươi còn cần nghĩ một biện pháp, để Vân cô nương danh chính ngôn thuận đi đến Tần phủ, như vậy nàng mới có thể nhìn thấy thái tử điện hạ.”
Kỳ thực nếu như Tần Vô Phong thực sự quyết định để Hiên Viên Trần Vũ tỉnh lại, mở mắt lần đầu nhìn thấy chính là nhị hoàng tử và tam hoàng tử, căn bản là không cần để Vân Thù trở lại Tần phủ.
Nhưng là, để không cần đưa nàng trở về, để nàng cùng với thái tử bọn họ quay về kinh, Tần Vô Phong vẫn quyết định để nàng đến Tần phủ một chuyến.
“Nếu quả thực là vậy... Xem ra, ta còn cần các ngươi hỗ trợ.”
Suy tư nửa ngày, Tần Vô Phong chậm rãi mở miệng.
Long Dạ Long Liễm gật đầu:
“Không sao, đại công tử cứ việc phân phó.”
Trong đôi mắt Tần Vô Phong lóe ra ánh sáng tà tứ:
“Tốt lắm, lúc cần các ngươi hỗ trợ, ta sẽ thông tri cho các ngươi, khó có được một lần cố sức cướp Vân cô nương từ kinh thành đến nơi đây, chúng ta tự nhiên là phải tặng cho nàng một phần đại lễ.