Kiền thành và Khôn thành phồn hoa như gấm, là một nơi phong cảnh như tranh, xinh đẹp không gì sánh được.
Người đi trên đường sắc mặt cũng là một mảnh an nhàn, thư thích, nơi này là một thành trì thoải mái thản nhiên yên tĩnh.
Ba tháng mùa xuân, dọc theo đường đi ảnh ngược cây liễu rủ cành mảnh khảnh trong suốt trong hồ, thanh oánh bích thấu, giống như thắt lưng nữ tử nhỏ nhắn mềm mại đong đưa trong gió khó mà nắm chặt.
Tần Kính Quân lững thững thanh thản bước đi trên đường.
Đấu lạp của Tần Kính Quân là do Lộ Quan Ảnh tự mình làm, có thể cho y xuyên thấu qua vải thưa của đấu lạp nhìn thấy bên ngoài, nhưng người bên ngoài lại không có cách nào thấy được dung nhan của y.
Tần Kính Quân dọc theo đường đi thấy được không ít thanh niên nam nữ mỉm cười nắm tay nhau mà đi, nhìn cây anh đào xa xa lộ ra một chút phấn hồng, trên khuôn mặt tuấn mỹ của y lộ ra một nụ cười hiểu ý.
Hiện tại sắc xuân hồi phục, không ít nam nữ trẻ tuổi đi đạp thanh dạo chơi, khi vừa mới tới Kiền thành, y cũng nghe Kiền thành tuy là đổ thành, thế nhưng ở đây thiên nhiên ưu đãi, phong cảnh ưu mỹ, không hề ít thánh địa du lịch, một mùa tại đây, nhất là hoa đào phía nam thành là đáng giá đến xem nhất.
Có người nói ở đó có toàn bộ giống hoa đào, màu sắc hoa đào cũng là đủ loại, còn có truyền thuyết nam nữ gặp nhau yêu nhau ở đây, sẽ suốt đời hạnh phúc không lo.
Ở đó hầu như trên mỗi cây hoa đào đều quấn dây tơ hồng cùng với bùa cầu nguyện của nam nữ thanh niên.
Nhìn màu phấn hồng xa xa, tuy rằng không có tâm tư muốn đi cầu xin nhân duyên hoặc là hẹn gặp người yêu như các nam nữ thanh niên khác, thế nhưng Tần Kính Quân vẫn muốn đến Đào Hoa Tự ( chùa hoa đào) nhìn một chút biển hoa rực rỡ này.
Dưới chân không tự chủ được đã đem phương hướng đổi thành phía nam.
Kiền thành có hai cửa thành, phân biệt là ở nam bắc hai phía.
Tần Kính Quân ra cửa thành nam mới biết được, hóa ra Đào Hoa Tự dĩ nhiên là ở ngoài Kiền thành trong vùng ngoại thành bên cạnh.
Tuy rằng lộ trình có chút xa, thế nhưng người khác đã ra khỏi cửa thành, tự nhiên sẽ không đến lúc sắp tới lại trở về.
Chậm rãi bước đi thong thả vào trong Đào Hoa Tự, du khách rất nhiều, cơ bản đều là thanh niên nam nữ, hơn nữa phần lớn cũng đều kết bạn mà đi, xem ra y một người đến, đích thật là đường đột, hay là, y nên kêu Lục Thính Lan đi cùng y.
Tránh né đám tình lữ động tác thân mật, tùy ý có thể thấy được này, Tần Kính Quân đi đến địa phương có ít người tới.
Càng là rời xa đoàn người, Tần Kính Quân càng cảm thấy tự nhiên thoải mái, chóp mũi quanh quẩn đều là mùi hoa, dõi mắt nhìn lại, toàn bộ cánh rừng, quả thực đều là hoa đào, hồng nhạt, đỏ, trắng, xanh...
Y nhớ kỹ, Bách Hiểu Lâu vị a di Thượng Quan Nhược Vũ ham chơi kia từng nói cho y, nàng và Thượng Quan Tôn thúc thúc đã từng có một căn nhà nhỏ trong rừng đào đẹp không sao kể xiết, còn nói có thời gian sẽ dẫn y tới đó chơi, bởi vì y lúc trước không thể rời khỏi Lưu Ly tiểu trúc mà bị đình lại.
Y đến nay cũng chưa từng đi tới căn nhà trong rừng đào của Thượng Quan Nhược Vũ, thế nhưng nhìn thắng cảnh mỹ lệ trước mắt, y không khó tưởng tượng ra hình ảnh rừng đào nhà nhỏ trong miệng Thượng Quan Nhược Vũ sẽ đẹp đến nhường nào.
Chậm rãi, Tần Kính Quân đi có chút mệt mỏi tựa vào một cây hoa đào, thả lỏng thân thể, cảm giác được đã rời khỏi đoàn người rất xa, y vươn tay bỏ xuống đấu lạp trên đầu, hít một hơi thật sâu, cảm thấy vô hạn nhẹ nhõm và thả lỏng.
Y thích nhất loại cảm giác chỉ có một mình trong thiên địa này, vô câu vô thúc.
Y ngẩng đầu lên nhìn cánh hoa mỹ lệ, khóe môi nhếch lên một nụ cười, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một trận gió nhẹ từ trong rừng thổi qua, cánh hoa trên cây rơi xuống, thổi bay sợi tóc của Tần Kính Quân.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của y tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc, cánh hoa hồng nhạt, theo gió nhẹ rơi xuống đầu của y, đầu vai y, thậm chí là lông mi của y.
Cánh hoa mỏng nhẹ mang đến ngứa ngáy khiến y nhẹ giọng bật cười.
Lẳng lặng tựa ở trên cây, y hầu như sắp ngủ.
Bỗng nhiên, giọt nước mưa lạnh lẽo rơi trên khuôn mặt y, một giọt, hai giọt, ba giọt...
Y hoang mang mở hai mắt, nhưng phát hiện bầu trời không có một chút mây đen dĩ nhiên đổ mưa.
Thực sự là cơn mưa kỳ quái... Tần Kính Quân chậm rãi vươn tay, hứng lấy mưa xuân như tơ, thở dài một tiếng, biết mình hẳn là nên rời khỏi đây.
Một lần nữa đội đấu lạp, Tần Kính Quân trở lại đường cũ.
Chỉ là trong lúc đi đường, cơn mưa kia, cũng không còn là mưa xuân như tơ, mưa xuân như khói, mà là rất đột ngột trở nên mạnh mẽ.
Điều này làm cho Tần Kính Quân luôn luôn hiền hoà nhíu lại lông mày, trong lòng cũng có chút khó chịu.
Như vậy bảo y trở lại thế nào???
Nếu là tùy tiện đi trong mưa lớn như vậy, quần áo nhất định sẽ ướt đẫm, y cũng nhất định sẽ sinh bệnh.
Thân thể y vốn có suy nhược, tuy rằng không có bệnh nặng, thế nhưng bệnh nhẹ không ngừng, vừa bị bệnh, nhất định phải phiền phức Lục Thính Lan, mà cuộc đời Tần Kính Quân không thích nhất chính là đi làm phiền người khác.
Y thở dài một tiếng, có chút hối hận mình vì tránh né đoàn người náo nhiệt tiếng động lớn xôn xao mà chạy đến một nơi xa xôi như thế này.
Ở đây chỉ có hoa đào cây đào, căn bản không có chỗ tránh mưa...
Không... Không đúng...
Biết đâu, là có, Tần Kính Quân bỗng nhiên nhớ tới lúc mới đến, thấy một thần miếu cũ nát, đó là nơi cúng bái thật lâu trước kia của Đào Hoa Tự, sau lại bởi vì bị sấm sét đánh trúng, hủy đi, tất cả mọi người nói sấm sét đại biểu cho thiên thần phẫn nộ, không muốn tế thần ở đó nữa, liền bỏ qua, còn cố ý chọn một chỗ tốt cách xa nơi đây xây dựng thần miếu hiện tại.
Lúc đến, Tần Kính Quân đã từng đi qua chỗ đó, còn đi vào nhìn một vòng, ở đó tuy rằng cũ nát thế nhưng cũng có chỗ có thể trú mưa, đối với y lúc này mà nói, cũng là một chỗ trú mưa tốt.
Khó trách trước khi y rời khỏi khách sạn bình dân, lại nhiều lần xảy ra trục trặc, hóa ra là vì cơn mưa này...
Trong lòng chắc chắn, Tần Kính Quân liền đi về phía thần miếu bỏ hoang cách nơi này gần nhất.
Cho dù bước chân Tần Kính Quân không chậm, nhưng là không thể nhanh bằng cơn mưa trút xuống, chờ tới lúc y đến chỗ thần miếu, toàn thân đã ướt đẫm, cả người sợ là chỉ có khuôn mặt dưới đấu lạp là khô mà thôi.
Thế nhưng vào trong thần miếu, dù thế nào cũng tốt hơn đi trong mưa.
Tần Kính Quân đến trong góc phòng tìm chút củi đốt, muốn sưởi ấm, nhưng phát hiện trên dưới toàn thân mình dĩ nhiên không có một cái hỏa chiết, y thở dài một tiếng, không khỏi nhìn củi đốt trước mắt đờ ra thở dài.
Bởi vì nguyên nhân thân thể, Tần Kính Quân vẫn chưa tập được võ công cao thâm, hôm nay cũng không có nội lực hong khô quần áo, chỉ có thể mặc kệ quần áo ướt đẫm gần như dán lên da thịt, mặc cho rét lạnh, từ từ thấm vào trong xương.
Thân thể y chậm rãi lui thành một đoàn, thực sự rất lạnh.
Y cởi đấu lạp trên đầu, cởi áo khoác, dùng sức vắt đi nước mưa, đợi tới lúc lạnh không thể đi, mới đem áo khoác đã vắt kiệt phủ thêm bên ngoài.
Sắc mặt y dần dần trắng bệch, cánh môi có chút tím, y có chút bất đắc dĩ nghĩ, lần này có lẽ lại phải phiền phức Lục Thính Lan.
Tựa trong góc phòng thần miếu, Tần Kính Quân ý thức có chút mơ màng, buồn ngủ, thể lực cũng dần dần xói mòn.
Tuy rằng trạng thái có chút không tốt, thế nhưng Tần Kính Quân như trước vẫn cố gắng tỉnh táo.
Dù sao không ai biết y ở chỗ này, nếu y vừa ngủ liền không tỉnh lại, mạng nhỏ chẳng phải sẽ ném ở đây sao???
Lúc này, vận may vô địch của Tần Kính Quân lại bắt đầu phát tác.
Khi trước mắt y dần trở nên lờ mờ, y dĩ nhiên thấy có người đi đến.
Chỉ là bởi vì con mắt y lúc này không thể tập trung, y thấy không rõ tướng mạo người tới.
Y chỉ có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở trên người người này rất lạnh rất lạnh, còn lạnh hơn cả nước mưa bên ngoài, mơ hồ thấy người nọ rất cao lớn, mang theo cảm giác áp bách vô hạn khiến kẻ khác không thể hô hấp.
Hầu như là một loại bản năng cảm giác nguy cơ từ trong lòng mọc lên, đây là Tần Kính Quân từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên sản sinh cảm giác sợ hãi.
Thân thể y không thể khống chế run rẩy.
Giống như là có dự báo nào đó, ở trong ngực y bất quy tắc nhảy lên.
Lẽ nào, lúc này đây, vận may trong mười bốn năm rốt cục dùng hết, vào lúc này đưa tới vận rủi???
Người tiến vào thần miếu, một thân đen huyền, cả người cao ngạo trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm sắc bén, mang theo áp bách khiến kẻ khác hít thở không thông, vóc người hắn cao to, khuôn mặt như đục thần búa quỷ lãnh ngạnh anh tuấn, khiến người ta không thể đoán được tuổi tác của hắn.
Hắn rõ ràng là từ trong mưa bên ngoài thần miếu tiến vào, thế nhưng trên người hắn, lại không có nửa phần ẩm ướt.
Hắn đi vào trong thần miếu, nhìn quét một vòng, ánh mắt phiếm chút u quang lạnh lùng nghiêm nghị định tại góc tường, lúc thấy khuôn mặt tuyệt mỹ trắng bệch vô lực của Tần Kính Quân thì đôi mắt lóe lóe.
Tiếp theo thu hồi ánh mắt, đi tới bên củi đốt Tần Kính Quân gom vào lúc trước, từ trong lòng móc ra hỏa chiết tử, tia lửa chợt lóe liền nổi lửa, ngọn lửa màu quýt toát ra, mang đến một tia ấm áp trong thần miếu.
Tần Kính Quân thân thể giật giật, ý thức thanh tỉnh một chút, nhìn đống lửa, trong ánh mắt toát ra khát vọng rõ ràng.
Y xốc lại tinh thần chậm rãi nhoài về phía đống lửa, cũng chính là di di về phía nam nhân khiến y sợ hãi kia.
Nam nhân vừa mới vào thần miếu toàn thân tản ra khí lạnh, giơ lên đôi mắt như hàn băng nhìn y.
Tuy rằng trong ánh mắt kia không có bất cứ tâm tình gì, thế nhưng Tần Kính Quân lại không hiểu vì sao không dám di động về phía trước nữa, định ở tại chỗ không hề động.
Cho dù như vậy, y vẫn cảm thụ được hơi ấm tản mát từ trong đống lửa, cảm giác thân thể y đang chậm rãi khôi phục.
Khép lại áo khoác trên người, Tần Kính Quân lúc này mới bắt đầu quan sát quái nhân khiến cho y có cảm giác áp bách và nguy cơ này...