Tần Vô Song nỉ non lặp lại cười to.
“Nguyên lai Khuynh nhi của ta, đúng là sốt ruột như vậy.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tần Vô Song lộ vẻ tà tứ mỉm cười, trêu đùa tiểu nhân nhi tuyệt mỹ nằm úp sấp trong ngực hắn.
Vân Khuynh sao lại không nghe ra trêu tức trong lời nói của Tần Vô Song, trong lòng càng tức giận, ôn nhu lúc trước tất cả đều bị ném tới trảo oa quốc, tức sùi bọt mép cảnh cáo nói:
“Tần, Vô, Song.”
Tần Vô Song nhìn lúc y tức giận, con mắt mỹ lệ sóng sánh lấp lánh, trừng lên giống như mắt mèo tròn tròn, hai gò má cũng phình ra, còn nhiễm hồng sắc như son —- Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ mang theo lên mặt nạt người tuyệt không phù hợp với tướng mạo y, tựa như một con mèo nhỏ cao ngạo bị trêu chọc đến tạc mao, muốn có bao nhiêu khả ái thì có bấy nhiêu khả ái.
Trong lòng nghĩ như vậy, hôn hôn trên mặt Vân Khuynh, hảo hảo sửa sang nói:
“Ta đây, Khuynh nhi.”
Vân Khuynh nghiêng mặt, có chút buồn bực:
“Ngươi có thể hay không bình thường một điểm???”
Tần Vô Song thân thủ ôm lấy y:
“Hảo hảo hảo, bình thường một điểm.”
Nói xong, liền xoay người đem Vân Khuynh đặt ở dưới thân:
“Khuynh nhi, hiện tại, ngươi hảo hảo nằm hưởng thụ là tốt rồi, để cho ta tới hầu hạ ngươi.”
Vân Khuynh bị hắn áp chế, ngay cả vành tai nhỏ nhắn xinh xắn cũng mơ hồ phiếm hồng.
Y so với Tần Vô Song, vô luận là phương diện khí thế, thân cao, hay là võ nghệ, đều là kém xa, hai người ai trên ai dưới, hầu như là vấn đề không cần tranh luận.
Bất quá Vân Khuynh cũng không chú ý những điều này, y vốn là thích nam tử, bị nam tử đặt ở dưới thân cũng là có thể tiếp thu, huống hồ y cảm động Tần Vô Song bao dung như vậy, căn bản sẽ không động đến ý niệm áp đảo Tần Vô Song trong đầu...
Tần Vô Song đưa y ngượng ngùng khả ái đều thu hết vào đáy mắt, trong ánh mắt tràn đầy sủng ái và yêu thương.
Thân phận của hắn như thế, đã bao giờ nhanh chóng tin tưởng một người như vậy, đồng thời thích thượng???
Quả thực là một kỳ tích, nhưng hắn hết lần này tới lần khác vui vẻ chịu đựng, không hề phòng bị, huyết mạch Tần gia, từ xưa đến nay, từng người từng người đều là si tình đến cực điểm.
Một đời ba hài tử này, trưởng tử Tần Vô Phong quanh năm lăn lộn trên thương giới, thủ đoạn cao minh đến cực điểm, nhưng hết lần này tới lần khác lại là một người mặt lạnh sát thần, ngoại trừ người trong nhà, người bên ngoài gần như không thể đến gần trong vòng ba thước, có người nói, từ khi sinh ra tới nay, gia hỏa kia chẳng bao giờ cười qua.
Nhị tử, chính là Tần Vô Song, Tần Vô Song cùng ca ca hắn Tần Vô Phong không chỉ một điểm không giống, trái lại kém nghìn vạn dặm, trời sinh tính tình tiêu sái mà phóng đãng không kềm chế được. Thường ngày mặc kệ thấy cô nương nhà ai, đều là nhất phó hình dạng ôn nhu chân thành, Tần gia nhị lão chỉ sợ hài tử này tương lai là một hoa hoa công tử, sẽ chạm đến gia quy, cho nên cùng ca ca hắn liên hợp áp lực hắn, để hắn đi Vân gia cưới vợ.
Không nghĩ tới, vừa mới thú trái lại biến ra một Tần Vô Song thâm sâu chung tình, tuy rằng động tâm vô cùng cấp tốc, nhưng đây chính là đặc thù của người Tần gia —–
Không động tâm không động tình thì thôi, một khi đã động, tất là liếc mắt nhận định, cả đời không phụ.
Con thứ ba Tần gia Tần Vô Hạ, không có lạnh lùng của lão đại, không có phóng đãng không kềm chế của lão nhị, thế nhưng cũng là một tên thích gây chuyện, hết lần này tới lần khác lại là võ học kỳ tài, cả ngày đều lăn lộn trên giang hồ, Tần gia nhị lão vui mừng đem sự vật giang hồ dạy cho hắn, phu thê hai người song song dắt tay dạo chơi giang hồ.
Tần Vô Song tin tưởng vững chắc, lấy hắn tài học tướng mạo, thông minh trí tuệ, bắt được Vân Khuynh chỉ là vấn đề sớm muộn, cũng may mà Vân Khuynh có nhiều hảo cảm với hắn, nhất định sẽ để hắn làm ít công to.
“Vô Song.”
Vân Khuynh hơi ngửa đầu, để Tần Vô Song càng thêm thuận lợi hôn lên cái cổ thon dài duyên dáng của y, y nỉ non gọi tên Tần Vô Song.
Tần Vô Song dừng một chút, ngẩng đầu:
“Ân???”
Trên trán hắn mơ hồ mang theo vết mồ hôi, trong ánh mắt bắt đầu khởi động dục vọng nóng cháy che giấu không được.
Vân Khuynh giơ tay lên, chậm rãi mơn trớn mặt mày hắn:
“Ngươi làm tiếp xuống phía dưới, cả đời này sẽ không có cơ hội cho ngươi hối hận.”
Vân Khuynh nói có chút chần chờ, y thủy chung nghĩ, Tần Vô Song muốn y tương đối có hại, có thể là kiếp trước ái tình của y bị người nọ giẫm đạp khiến y mất đi lòng tự tin của mình, một khi liên lụy đến tình ái, liền khắc chế không được tự ti.
Y là người bị mắng là ghê tởm, bẩn thỉu...
“Ha hả.”
Hai tay Tần Vô Song như trước triền miên vỗ về da thịt lộ ra bên ngoài phiếm trứ vầng sáng nhu hòa của y, mặc cho Vân Khuynh sờ lên mặt hắn, chờ ngón tay Vân Khuynh trượt đến bên môi hắn thì bỗng nhiên mở miệng hàm trụ, mơ hồ không rõ nói:
“Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ từng hối hận qua... Ta sợ, hối hận chính là Khuynh nhi... Dù sao, Khuynh nhi mỹ lệ như thế...”