Tần Vô Song tay ôm lấy thắt lưng Vân Khuynh, chậm rãi, bắt đầu không thành thật trượt về phía trước, linh hoạt tiến vào y bào Vân Khuynh.
Vân Khuynh đưa tay bắt lấy tay Tần Vô Song:
“Vô Song, không nên hồ đồ.”
Tần Vô Song lật tay nắm lấy ngón tay Vân Khuynh, đầu ngón tay vẽ vòng vòng trong lòng bàn tay y.
“Ta không có hồ đồ, đường dài đằng đẵng, chỉ nằm như vậy, sẽ có bao nhiêu buồn chán!”
( Vũ: thấy chưa, là ngươi quá kinh khủng! !!)
Vân Khuynh híp híp con ngươi màu mực:
“Cho nên?”
Tần Vô Song xoay người đem y đặt ở dưới thân, cẩn thận lấy cánh tay chống đỡ thân thể không đè nặng lên Vân Khuynh:
“Cho nên, Khuynh nhi sẽ cùng ta làm một ít chuyện tình có ý nghĩa để giết thời gian.”
Nói đến đây môi hắn liền chôn lên giữa cổ Vân Khuynh nhẹ nhàng liếm thỉ, Vân Khuynh có chút khóc không ra nước mắt:
“Vô Song, ta vừa nghỉ ngơi tốt...”
Y nhớ tới mấy ngày trước loại cảm giác xương sống thắt lưng đau toàn thân bủn rủn vô lực, ngoại trừ ngủ cái gì cũng không muốn làm, nghĩ lại trong lòng còn sợ hãi.
Khiến cho y bất bình chính là...
Vì sao mỗi lần sau khi kết thúc y đều mệt như là sắp treo, Tần Vô Song lại nhất phó hình dạng tinh thần chấn hưng???
Trong lúc y miên man suy nghĩ, Tần Vô Song đã tay chân lưu loát cởi mở y phục trước ngực y, lộ ra bộ ngực vẫn còn hơi mang theo vết tích màu nhạt.
Ngón tay Tần Vô Song, bị vết tích ái muội mị hoặc này làm nổi bật dị thường trên ngực Vân Khuynh, chậm rãi trượt đi:
“Đừng vội cự tuyệt... Khuynh nhi, ngươi nghĩ, đại ca thúc dục ta nhanh chóng trở lại như thế, sau khi trở về khẳng định muốn bắt ta đi làm này làm nọ, như vậy ta phải bận một đoạn thời gian mới có thể bồi Khuynh nhi...
Chúng ta là tân hôn yến ngươi, ta luyến tiếc cùng Khuynh nhi xa nhau, chúng ta thừa dịp còn chưa về đến nhà, thuận tiện bồi dưỡng bồi dưỡng tình cảm của chúng ta...”
Tân hôn yến ngươi???
Vân Khuynh chán nản. Vì sao y luôn luôn nghĩ từ ngữ dùng trên người bình thường rất đứng đắn, đến trên người y và Vô Song, lại trở nên chẳng ra cái gì cả???
“Ý của Vô Song là muốn ta một đường cùng ngươi phong lưu khoái hoạt???”
Tần Vô Song con mắt lòe lòe phát quang:
“Đúng, chính là ý tứ này.”
Vân Khuynh tức giận kéo kéo tóc Tần Vô Song:
“Đúng đúng đúng, đúng cái đầu ngươi, trong đầu của ngươi mỗi ngày đều chứa mấy thứ này, thật không biết ngươi làm ám hoàng rốt cuộc là thế nào...”
Tần Vô Song đáy lòng cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có đối với Vân Khuynh hắn mới có ý nghĩ này, đối với người khác, hắn thực sự là rất đứng đắn rất thuần khiết a!
Vân Khuynh khiến hắn biến thành không đứng đắn không thuần khiết, cho nên hắn phải lôi kéo Vân Khuynh xuống nước, trở nên giống hắn không thuần khiết, hanh hanh hanh ~
( Vũ: ta đã k còn gì để nói!!!)
Ôm lấy ý nghĩ như vậy, Tần Vô Song vừa dụ hoặc vừa trêu chọc.
Vì vậy, mặc kệ Vân Khuynh ban đầu phản đối ra sao, đến cuối cùng vẫn ở trong lòng Tần Vô Song hóa thành một bãi xuân thủy.
Vì vậy, Vân Khuynh quả thật là cùng Tần Vô Song phong lưu tiêu sái một đường.
Thế cho nên, mỗi lần Vân Khuynh và Tần Vô Song xuống xe ngựa, Thượng Quan Nhược Vũ đều sẽ đỏ mặt dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, Long Lê cũng ở trong lòng cảm thán nhị thiếu gia nhà hắn thật là hãm tiến vào, đoàn người, chỉ có Thượng Quan Tôn không có bất luận cái gì phản ứng, tương đối bình thường...
Ngạch, đấy là đối với người khác, hắn bình thường mới là cực kỳ không bình thường...
Nói chung, tại bọn họ trong tốc độ không nhanh không chậm, mấy ngày sau, bọn họ rốt cục chạy tới Tần phủ phương Bắc.
Sau khi đến Tần phủ Long Lê trực tiếp mang theo Thượng Quan Nhược Vũ và Thượng Quan Tôn xuống phía dưới nghỉ ngơi — dù sao chạy đường nhiều ngày như vậy.
Mà Vân Khuynh đáng thương còn lại là bị Tần Vô Song làm mệt nằm úp sấp.
Ngay cả lúc đến Tần phủ, cũng là hình dạng buồn ngủ, trực tiếp bị Tần Vô Song ôm xuống xe ngựa, bế vào Tần gia.
Việc này, khiến cho Tần phủ oanh động không nhỏ, trên mặt tràn đầy nếp nhăn của Tần gia lão tổng quản, cất dấu cặp mắt nhìn như đục ngầu kì thực rất lợi hại kia, thẳng tắp đảo quanh trên người Vân Khuynh đang bị Tần Vô Song ôm.
Sau đó giữa trán chậm rãi tụ nổi lên núi nhỏ.
Vị phu nhân này, tuy rằng nhìn không thấy tướng mạo, thế nhưng, tựa hồ là quá mảnh mai, không thích hợp làm chủ mẫu Tần gia.
Hơn nữa, ‘Nàng’ cũng quá chẳng phân biệt được trường hợp, dĩ nhiên để nhị công tử tự mình ôm nàng nhập phủ???
Phải biết rằng, ‘nàng’ đây chính là lần đầu tiên tiến vào cửa Tần gia, đã càn rỡ như thế, sau đó còn có thể rất cao ngạo???
Vì vậy, lần đầu tiên gặp mặt, Tần gia đại tổng quản liền sâu sắc hiểu lầm Vân Khuynh.
Về phần người hầu, ngoài ước ao ra cũng rất ngạc nhiên.
Bọn họ đều biết, ba huynh đệ Tần gia, tuy rằng nhị công tử nhìn qua ôn nhu đa tình nhất, thế nhưng, tất cả đều là hình tượng, kỳ thực nội tâm cùng mọi người bên ngoài nhà mình rất xa cách.
Vị tân phu nhân này vừa mới vào cửa đã được sủng ái như vậy, xem ra, nhị công tử là tìm được lương phối.
Thương cảm cho không ít hạ nhân thủy tinh tâm còn ôm chút huyễn tưởng, hi lý hoa lạp vỡ nát đầy đất.
Tần đại tổng quản sớm đã được Tần Vô Phong căn dặn, sau khi Tần Vô Song ôm Vân Khuynh vào cửa liền ngăn Tần Vô Song:
“Nhị công tử, đại công tử nói muốn ngươi một hồi liền lập tức đi gặp hắn, về phần phu nhân, trước hết giao cho ta, ta sẽ an bài tất cả cho ‘nàng’.”
Đem Vân Khuynh cho hắn???
Không có cửa đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ. Trên mặt Tần Vô Song hiện lên dáng cười:
“Hồng thúc, dàn xếp một chút, ta đem Khuynh nhi an bài thỏa đáng xong rồi sẽ đi gặp đại ca được chứ???”
Tần đại tổng quản luôn luôn cứng mềm không ăn, càng không hề châm chước, không để ý tới hắn, nói tiếp:
“Đại công tử nói ở trong thư hắn đã viết rất rõ ràng, mong nhị công tử không nên trầm mê mỹ sắc.”
Trầm mê mỹ sắc???
Tần Vô Song dở khóc dở cười, bất quá là muốn tự mình mang Khuynh nhi đi nghỉ ngơi, không cần phải khoa trương như vậy, đem tội danh lớn như thế đặt tại trên người hắn chứ???