Mục lục
Khuynh Tẫn Triền Miên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Toàn bộ sự tình, đều lấy Hiên Viên Lâm Phong không cẩn thận thất thủ bị bắt làm chung kết.

Thị vệ gác đao trên cổ Hiên Viên Lâm Phong, thủ hạ của Hiên Viên Lâm Phong phải ngừng tay.

Hiên Viên Liệt Thiên thu hồi binh khí, chậm rãi đến gần Hiên Viên Lâm Phong: “Tà không thắng chính, Lâm Phong, có vài thứ, là của ai, thì chính là của người ấy, không phải của ai, đoạt cũng không đoạt được.”

Hiên Viên Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, quay đầu.

Hắn trước đó căn bản không nghĩ tới khả năng thất bại, cũng nghĩ không ra mấy người hắn coi thường, cho hắn một kích nghiêm trọng nhất.

Trở thành kẻ bại, hắn đã dùng hết toàn lực, thất bại cũng không có gì tiếc nuối, chỉ là, hắn làm trọng phạm triều đình, sau đó muốn gặp Hiên Viên Trần Vũ làm hoàng đế là cực kỳ khó.

Đây là chuyện không cam lòng nhất trong lòng hắn, cũng khiến hắn phát điên nhất.

Hiên Viên Liệt Thiên bởi vì hắn từng bắt đi Liên Phù, đối với hắn cũng rất bất mãn, hiện tại nhìn loại thái độ này của hắn, ấn tượng càng xấu tới cực hạn.

Cũng không muốn nhiều lời với hắn, khoát tay áo liền nói với thị vệ: “Trước đó đem tam hoàng tử, tứ hoàng tử mấy người áp đến thiên lao chờ xử trí.”

“Vâng.”

Thị vệ đè Hiên Viên Mộc Phong, Hiên Viên Lâm Phong mấy người muốn rời đi.

Lại nghe thấy một thanh âm hô to vang dội: “Chờ một chút!”

Mọi người lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn lại, chính là hoàng đế đương nhiệm Hiên Viên Trần Vũ.

Hiên Viên Khê Phong đi theo phía sau Hiên Viên Trần Vũ, tình huống hiện tại, thật là có chút dọa đến hắn, hắn luôn luôn rất tin tưởng tài trí của Hiên Viên Lâm Phong, thế nhưng, thực sự như lời Hiên Viên Trần Vũ, bọn họ dĩ nhiên thất bại!

Thanh âm của Hiên Viên Trần Vũ, khiến ánh mắt mọi người đều ngưng kết lên người hắn.

Ánh mắt Hiên Viên Lâm Phong nóng cháy nhìn hắn, sâu trong đôi mắt màu mực toát ra hỏa diễm.

Hiên Viên Trần Vũ ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, ánh mắt hai người nhìn đối phương đều cực kỳ phức tạp, cuối cùng đều tránh né nhau.

Tránh khỏi ánh mắt Hiên Viên Trần Vũ, đường nhìn của Hiên Viên Lâm Phong lại rơi xuống trên người Hiên Viên Khê Phong, chăm chú nhìn Hiên Viên Khê Phong, hắn im lặng mở miệng: “Chăm sóc tốt hắn.”

Không chỉ Hiên Viên Khê Phong, Hiên Viên Trần Vũ cũng nhìn ra khẩu hình của hắn, hiểu được ý của hắn.

Hiên Viên Liệt Thiên nhìn Hiên Viên Trần Vũ: “Hoàng thượng, khiến ngài bị sợ hãi, may là những loạn thần tặc tử này đều đã bị bắt, chờ thần trở về, nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc với chúng.”

Hiên Viên Liệt Thiên nói rất nghiêm túc, nhìn vẻ mặt là không dự định nhẹ tha cho Hiên Viên Lâm Phong.

Tâm Hiên Viên Trần Vũ bỗng nhiên co rụt lại.

Trừng phạt nghiêm khắc...

Hành vi phạm tội của Hiên Viên Lâm Phong, nếu trừng phạt nghiêm khắc, sẽ là loại kết quả gì?

Vào ngục suốt đời? Giam cầm suốt đời? Biếm làm thứ dân? Lưu vong biên cương?

Hoặc là... Giết hắn?

Thân thể Hiên Viên Trần Vũ run rẩy, hắn... Cũng không muốn thấy Hiên Viên Lâm Phong có kết quả như vậy...

Thế nhưng, làm hoàng thượng, hắn sao có thể vì tình riêng mà làm việc trái luật?

Trong lòng Hiên Viên Khê Phong cũng rất thống khổ, hắn vừa muốn ở lại bên người Hiên Viên Trần Vũ, vừa muốn đi cùng Hiên Viên Lâm Phong.

Hắn và Hiên Viên Lâm Phong là song bào thai, từ khi sinh ra đã một mực ở cạnh nhau, vô luận như thế nào cũng chưa từng tách ra, sao có thể để Hiên Viên Lâm Phong vào thiên lao còn hắn hưởng thụ vinh hoa phú quý?

Thế nhưng nếu hắn cùng nhận tội với Hiên Viên Lâm Phong, Hiên Viên Trần Vũ phải làm sao đây? Bọn họ sao có thể yên tâm để Hiên Viên Trần Vũ thuần lương một mình một người ngồi trên hoàng vị nhìn như cao cao tại thượng, nhưng kì thực tịch liêu không gì sánh được?

Hiên Viên Khê Phong chậm rãi nắm chặt hai tay, bàn tay dưới ống tay áo nắm đến trắng bệch.

Trở thành bại khấu, nói bắt đầu chỉ là một câu nói, nhưng tới lúc thật sự thất bại, lại phi thường khó có thể đối mặt.

Khi Hiên Viên Trần Vũ và Hiên Viên Khê Phong còn đang sợ run, Hiên Viên Liệt Thiên lại kêu thị vệ đưa Hiên Viên Lâm Phong bắt giữ thiên lao.

Mắt thấy bóng dáng Hiên Viên Lâm Phong sẽ biến mất tại chỗ góc, toàn thân Hiên Viên Trần Vũ run run không ngớt, hắn thực sự không thể mắt mở trừng trừng nhìn Hiên Viên Lâm Phong cả đời phải ngồi trong ngục tối.

“Chờ một chút!”

Chờ mọi người lần thứ hai đứng lại, sắc mặt Hiên Viên Trần Vũ tái nhợt như tờ giấy, thân thể lung lay sắp đổ.

“Chờ một chút, hoàng thúc, thỉnh thả tam hoàng huynh.”

Lời này vừa nói ra, không nói Hiên Viên Liệt Thiên, chính là Hiên Viên Khê Phong, Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong, Tần Vô Song, Vân Khuynh và Hiên Viên Lâm Phong cũng đều kinh ngạc nhìn hắn.

Thân thể Hiên Viên Trần Vũ run rẩy lợi hại hơn, vẻ mặt của hắn toát ra vài tia thống khổ: “Ngày hôm nay... Ngày hôm nay tất cả, chỉ là khảo nghiệm của phụ hoàng mà thôi.”

Mọi người ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Trần Vũ, nhất thời có chút không rõ Hiên Viên Trần Vũ nói như vậy là có ý gì.

Đặc biệt Hiên Viên Liệt Thiên phản ứng lớn nhất: “Trần Vũ, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?”

Hiên Viên Trần Vũ gật đầu: “Hoàng thúc, ta biết ta đang nói gì, ta rất rõ ràng.”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng thân thể Hiên Viên Trần Vũ kỳ thực đã đổ mồ hôi thấm ướt tảng lớn.

Ánh mắt Hiên Viên Liệt Thiên chợt chuyển lãnh, giọng nói nghiêm túc: “Sao ta không biết hoàng huynh có một cái khảo nghiệm như vậy? Nội dung cụ thể của khảo nghiệm là gì?”

Hiên Viên Trần Vũ nuốt nước bọt: “Trước một ngày phụ hoàng rời kinh đã từng triệu kiến ta, nói với ta, ta thân là thái tử, thế nhưng tính cách quá mức mềm yếu, rất có thể sau đó sẽ không thể đưa Huỳnh Quang đặt chân trong các quốc gia, cho nên muốn đem ngôi vị hoàng đế truyền cho người khác.”

Chỉ có như vậy...

Chỉ có như vậy, mới có thể cứu được Hiên Viên Lâm Phong, mới có thể để hắn không cõng trên lưng tội danh mưu phản...

Hơn nữa, hắn cảm thấy nói về năng lực, Hiên Viên Lâm Phong đích thật là giỏi hơn hắn, huống hồ...

Đem ngôi vị hoàng đế giao cho Hiên Viên Lâm Phong, hắn có thể rời khỏi hoàng cung...

Hắn biết đây là tư tâm của hắn, là hắn nhu nhược, hắn có lỗi với phụ hoàng hắn, phụ sự giao phó của phụ hoàng...

Nhưng đối với Huỳnh Quang con dân mà nói, Hiên Viên Lâm Phong, hẳn là càng thích hợp!

Hiên Viên Trần Vũ hoàn toàn không chú ý lời mình nói, ở trong lòng mọi người nhấc lên sóng to gió lớn đến thế nào, hắn tiếp tục mở miệng:

“Người phụ hoàng muốn chọn chính là Lâm Phong...

Thế nhưng, phụ hoàng nói để khảo nghiệm Lâm Phong, hắn muốn Lâm Phong phải tự mình tranh thủ lấy ngôi vị hoàng đế, tất cả ngày hôm nay, đều là được cho phép, phụ hoàng từng nói, bất luận Lâm Phong dùng thủ đoạn gì, chỉ cần có năng lực lấy được ngôi vị hoàng đế liền lập tức để hắn đăng cơ...

Nếu như hắn dựa vào lực lượng của mình, không thể đoạt được ngôi vị, ta liền đăng cơ.”

“Sao có thể?”

Hiên Viên Liệt Thiên kinh hô: “Hoàng huynh sao có thể hạ loại mệnh lệnh sai lầm này, sao có thể có ý nghĩ quái dị như vậy?”

Trên trán Hiên Viên Trần Vũ toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, hắn có lỗi với phụ hoàng hắn, hắn sẽ tự mình đi tìm phụ hoàng nhận tội.

“Đích xác là như vậy, cho nên, hoàng thúc, tam hoàng huynh không có tội.”

Hiên Viên Liệt Thiên cười lạnh lắc đầu: “Không, cho dù sự thực là vậy, thế nhưng Trần Vũ, Hiên Viên Lâm Phong dùng lực lượng của mình cũng không lấy được ngôi vị hoàng đế, hắn thất bại, cho nên, ngôi vị hoàng đế là của ngươi.”

Hiên Viên Trần Vũ nhìn khuôn mặt lãnh tĩnh có chút suy nghĩ của Hiên Viên Lâm Phong, cùng với con mắt càng ngày càng lửa nóng thiêu đốt của hắn, hắn lại nhìn về phía Hiên Viên Bất Kinh và Vân Khuynh mấy người.

Như thở dài mở miệng nói: “Hoàng thúc, tam hoàng huynh đã thắng. Hắn hiện tại bị bắt, tất cả đều là do Tần gia hỗ trợ, chúng ta dựa vào lực lượng của người khác bắt giữ hắn, không thể tính chúng ta thắng lợi, thắng chính là tam hoàng huynh, cho nên ngôi vị hoàng đế này, thuộc về tam hoàng huynh.”

Hiên Viên Trần Vũ nói, từng bước từng bước đi xuống thiên thai, đi về phía Hiên Viên Lâm Phong, cầm ngọc tỷ trong tay giao cho hắn: “Tam hoàng huynh, chúc mừng.”

Hiên Viên Lâm Phong kinh ngạc tiếp nhận ngọc tỷ, trên khuôn mặt tuấn mỹ hơi toát ra vẻ tươi cười, dùng thanh âm cực nhỏ khẳng định nói với Hiên Viên Trần Vũ: “Vũ nhi, ngươi yêu ta!”

Khảo nghiệm trong miệng Hiên Viên Trần Vũ, người đầu óc bình thường, đều sẽ không tin.

Thế nhưng, tội mưu phản của Hiên Viên Lâm Phong, hoàng thượng không trách tội, hơn nữa nguyện ý nhường ngôi, người khác nào có lập trường gì nói không?

Hiên Viên Lâm Phong dùng đích thật là câu trần thuật, Hiên Viên Trần Vũ nghiêng đi khuôn mặt không có mở miệng, thế nhưng cũng là vì hắn nghiêng mặt đi, Hiên Viên Lâm Phong mới nhìn đến trên khuôn mặt tái nhợt của hắn hiện lên đỏ ửng hồng nhạt.

Trong lòng hắn khẽ động, nếu không phải hiện tại có nhiều người như vậy, hắn nhất định sẽ siết chặt Hiên Viên Trần Vũ vào lòng, ra sức yêu thương một phen.

Một màn kịch vui này, chậm rãi kết thúc.

Hiên Viên Mộc Phong bị áp đến thiên lao, chờ đợi xử trí, mà Hiên Viên Lâm Phong, đăng cơ trở thành hoàng thượng, Hiên Viên Liệt Thiên lúc này bãi quan, từ chức nhiếp chính vương, phất tay áo rời đi.

Tần Vô Phong mấy người bị buộc lưu lại trong cung, Hiên Viên Lâm Phong nói Tần gia vô cớ mang nhiều người như vậy tiến cung, có mưu đồ gây rối đối với ngôi vị hoàng đế, phải tiến thêm một bước điều tra.

Hiên Viên Bất Kinh đối với thuyết pháp này, tức giận đến khuôn mặt đều phải tái đi.

Một đêm trước khi Hiên Viên Ly Thiên đi, triệu gặp hắn, Vân Khuynh, Hiên Viên Trần Vũ, hắn nghe thấy, đều là hoàng thượng làm thế nào đem giang sơn giao phó cho Hiên Viên Trần Vũ, khuyên Hiên Viên Trần Vũ trị quốc như thế nào.

Đâu có nói đến cái gì khảo nghiệm.

Hắn không biết Hiên Viên Trần Vũ đang suy nghĩ cái gì, hắn biết Hiên Viên Trần Vũ không muốn làm hoàng đế, thế nhưng, cũng không thể tùy tiện như vậy đem ngôi vị hoàng đế giao cho hạng người lòng muông dạ thú như Hiên Viên Lâm Phong.

Ghê tởm nhất chính là Tần gia rõ ràng là tới hỗ trợ, lại bị Hiên Viên Lâm Phong nói thành loạn đảng.

Đáng trách Hiên Viên Lâm Phong đã là hoàng thượng, hắn cũng không có cách nào khác.

Tuy rằng Hiên Viên Lâm Phong cố tình hãm hại Tần gia, thế nhưng những người Tần Vô Hạ mang đến, mỗi người đều là cao thủ, đám thị vệ cung đình căn bản ngăn không được, cuối cùng tất cả đều rời đi.

Mà Vân Khuynh và Hiên Viên Bất Kinh, Tần Vô Phong Tần Vô Song bọn họ, Hiên Viên Lâm Phong lại càng lưu không được.

Thế nhưng nhất khắc từ khi Hiên Viên Lâm Phong biết được sự tồn tại của Tần gia. Hắn đã không thích Tần gia chia nhỏ quyền lợi của Hiên Viên gia, năm ngoái lúc ở Giang thành phương bắc, hắn phi thường coi thường năng lực làm việc của Tần gia, cũng cực kỳ không thích bọn họ ngạo nghễ, khi đó hắn đã thề sau khi hắn đăng cơ nhất định sẽ cướp đoạt cái danh ám hoàng của Tần gia, chèn ép Tần gia.

Khi đó là hận cũ, mà nay lại thêm thù mới, hai cái cộng vào nhau, hiển nhiên Tần gia đã thành một cái gai bắt buộc phải nhổ trong lòng Hiên Viên Lâm Phong, khó có thể dễ dàng tha thứ.

Thế nhưng xét thấy hắn vừa đăng cơ, Tần gia đã bại lộ thế lực không đơn giản, cho nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, hắn phải bàn bạc kỹ hơn, chậm rãi đặt kế hoạch, phải đối phó Tần gia làm đến không gì bỏ sót.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK