Vân Khuynh kinh hãi, thở hốc vì kinh ngạc, lập tức cường dùng khí lực đẩy ngực nam nhân ra:
“Chờ một chút, Tần nhị công tử.”
Nam nhân tựa hồ không hài lòng với xưng hô này, nhíu nhíu đầu mày nói:
“Gọi tướng công, hoặc là Vô Song.”
Nói, hắn nâng tay quyến rũ ra ngân sắc chất lỏng lan tràn trên cằm Vân Khuynh, tình sắc không gì sánh được liếm đầu ngón tay mình.
Tình dục cuồng này!!!
Mặt Vân Khuynh đỏ hồng, lại nuốt nuốt nước bọt, mạnh mẽ tự trấn định nói:
“Tần nhị công tử, ngươi hãy nghe ta nói...”
“Tướng công, hoặc là Vô Song!”
Con ngươi đen của Nam nhân tối sầm, giọng điệu cũng trầm xuống.
Gặp quỷ, Vân Khuynh chửi bới một tiếng.
Y dĩ nhiên có chút sợ, nghĩ cái cổ phát lạnh.
“Được rồi, Vô Song.”
“Ân.”
Nam nhân thoả mãn gật đầu, trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nhất mạt mỉm cười:
“Nương tử muốn nói gì?”
Nương tử...
Mặt Vân Khuynh đen lại, trên trán xuất hiện hai đường hắc tuyến.
“Ta không phải nương tử của ngươi.”
Vừa mới dứt lời, Vân Khuynh liền nghĩ ôn độ bên trong hỉ phòng, trong nháy mắt giảm xuống không chỉ mười độ.
Ngay lúc Vân Khuynh cho rằng nam nhân sẽ tức giận, nam nhân lại nhíu mày nói:
“Nga??? Nói như thế nào???”
Vân Khuynh lặng lẽ rời khỏi nam nhân ôm ấp một ít, đây có thể là bởi vì y nói rõ y không phải nương tử của nam nhân, nam nhân cũng không ngăn cản.
“Ta là Vân gia tứ tiểu thư... Phi phi, là tứ thiếu gia!!!
Có hôn ước với ngươi, là tam tỷ Vân Thù của ta, bọn họ không muốn gả bảo bối nữ nhi cho ngươi. Mượn ta là nữ... Nhi tử không được sủng đến vàng thau lẫn lộn.”
“Ngươi là một nam nhân???”
Tần Vô Song lấy tay vuốt cằm, trên dưới đánh giá Vân Khuynh, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
“Đương nhiên, không thể giả được.”
Vân Khuynh tức giận đến nghiến răng.
Y không phải là lùn hơn hắn một chút, nhìn qua tinh tế hơn hắn một chút, da cũng tựa hồ trắng hơn hắn một chút, cũng tựa hồ giả trang nữ nhi thân nhiều hơn hắn vài năm...
Nhưng, không thể bởi vậy mà nói y không phải nam nhân a.
Nói y không phải nam nhân, đó là vũ nhục y!!!
Không đúng, người này, có hay không nghe y nói trúng trọng điểm a.
“Ngươi có hiểu ta nói cái gì không???”
Nén lại tính tình, Vân Khuynh hỏi Tần Vô Song.
Tần Vô Song gật đầu.
“Ta hiểu được, ngươi không phải là đối tượng chỉ phúc vi hôn với ta.”
Vân Khuynh lập tức tươi cười rạng rỡ:
“Đúng, cho nên ta cũng không phải nương tử của ngươi, nương tử của ngươi là Vân phủ tam tiểu thư, ngươi hiện tại đi thú nàng còn kịp, qua vài ngày phỏng chừng nàng sẽ thành thái tử phi.”
Vân Khuynh đang nói, Tần Vô Song lại nhân lúc y không chuẩn bị, kéo y vào trong lòng, vén lên một lọn tóc đặt ở chóp mũi ngửi ngửi:
“Ta thú nàng làm gì, có thành thái tử phi hay không là chuyện của nàng.”
Vân Khuynh có chút lờ mờ...
Y nâng nâng, hơi nhíu mày, chớp chớp mắt to xinh đẹp thủy nhuận nhìn về phía Tần Vô Song:
“Ngươi có ý gì...”
Còn chưa nói xong, Vân Khuynh lại bị Tần Vô Song nóng bỏng hôn trụ.
Trước khi bị hôn, Vân Khuynh còn mơ hồ nghe thấy Tần Vô Song nói thầm:
“Chết tiệt, là ngươi dụ hoặc ta...”