Từ sau hôm đó, Vô Song bắt đầu phối dược tăng nội lực cho Vân Khuynh, cũng bắt đầu cách quãng dạy y một chút võ công.
Vô Song và Vân Khuynh hai người, trên cơ bản đều ở trong ‘Phù Phong Các’, rất ít khi ra ngoài.
Điều này làm cho người của Tần phủ đều ghé mắt nhị phu nhân này không ngớt, dĩ nhiên khiến cho nhị thiếu gia bọn họ rơi vào nơi ôn nhu không ra ngoài được.
Tần Vô Hạ thỉnh thoảng tới ‘Phù Phong Các’, Tần Vô Phong còn lại là nửa bước cũng không bước vào.
Thứ nhất là bận, thứ hai, không muốn tận mắt nhìn thấy hai người tình chàng ý thiếp, thế nhưng, mỗi ngày vào đêm, nghe tin tức Long Kính từ chỗ Tần Vô Song và Vân Khuynh mang về, cũng đã khiến hắn phiền muộn hồi lâu.
Mấy ngày này, Thượng Quan huynh muội vừa đến phương Bắc, cũng không đợi Long Khiêm liền mừng rỡ coi Tần phủ là khách sạn bình dân, Thượng Quan Nhược Vũ suốt ngày chạy ra ngoài chơi, Thượng Quan Tôn tự nhiên là một tấc cũng không rời bảo hộ muội muội nhà mình.
Lần trước đá phải cái bàn cứng là Tần Vô Song, cái giá bọn hắn phải trả là tự do suốt đời, tiếp theo, ai biết sau đó còn phải trả giá cái gì, cho nên Thượng Quan Tôn không bao giờ yên tâm để Thượng Quan Nhược Vũ một người đi ra ngoài nữa.
Mà Bạch gia gia chủ bởi vì kinh thành biến động bất ngờ, nghe lời Tần Vô Phong, hắn sẽ không nhúng tay vào sự kiện kia, hơn nữa hắn cũng muốn coi trộm một chút đối thủ muốn chống đối Tần gia là vị nào, cho nên hắn cũng ở lại Tần gia.
Nhưng lần này Bạch Khuynh Vận ở lại Tần gia, giống như là thay đổi hoàn toàn, không có tâm tư đi chơi, toàn bộ thời gian của hắn đều nhào đến chỗ ‘Vô’ viện của Liên Cừ.
Hai người chẳng hiểu vì sao, cực kỳ hợp ý, mấy ngày này vẫn thảo luận học thức, nghiên cứu thiên hạ, phẩm trà chơi cờ, dưỡng hoa phú thi ngày qua ngày vui vẻ mà sống.
Đối thủ của Tần gia, Tần Vô Phong cũng mơ hồ phát hiện là thế lực phương nào, cũng đang chu toàn mọi việc.
Tưởng rằng ngày qua ngày vẫn như vậy, thế nhưng, hôm nay, Tần Vô Song lại nhận được tin tức từ Long Lê, Liên Phù đã trở về.
Có người nói là nhiếp chính vương Hiên Viên Liệt Thiên trực tiếp đuổi về.
Chỉ là hiện nay còn đang trên đường, khoảng chừng vài canh giờ nữa sẽ về đến nơi.
Vừa nghe được tin tức này, Tần Vô Song vốn muốn cùng Vân Khuynh làm tổ trên tháp quý phi lập tức đứng dậy chỉnh lý.
Vân Khuynh miễn cưỡng ghé trên tháp, động cũng không muốn động, cằm của y gối lên cánh tay, một đầu tóc đen xõa khắp nơi:
“Chính là muội muội của biểu ca Liên Cừ...’Bạch Liên thánh nữ’???”
Chẳng hiểu vì sao, gần đây Vân Khuynh càng lúc càng thích ngủ, cả người đều trở nên lười biếng.
Tần Vô Song vừa chỉnh lý quần áo vừa trả lời:
“Đúng, chính là Phù nhi.”
Đôi mắt Vân Khuynh chăm chú, lông mày mảnh khảnh hơi nhíu lại:
“Phù nhi... Liên Phù sao???”
Lúc này Tần Vô Song đã mặc xong quần áo, bắt đầu chải tóc:
“Đúng, là Liên Phù, Khuynh nhi, chúng ta đã lâu không ra ngoài, lần này biểu muội trở về, nên gặp một mặt... Ngươi là thân thân ái nhân của biểu ca nàng sùng bái nhất, lẽ nào, không định gặp sao???
Vân Khuynh đem đầu chôn trong cánh tay, y vẫn muốn ngủ, không muốn đứng lên, khí trời dần dần chuyển lạnh, phương Bắc khác với kinh thành, dường như là lạnh hơn, khiến Vân Khuynh vốn đã ham ngủ lại càng thêm không muốn xuống giường.
“Không muốn đi... Ngô, Vô Song, dù sao biểu muội ngươi vừa về cũng sẽ không rời đi... Không cần gặp mặt gấp như vậy...”
Tần Vô Song chỉnh lý xong xuôi đến gần tháp quý phi, nâng cằm Vân Khuynh, hôn lên chóp mũi y:
“Ngươi trước đây luôn nói muốn luyện võ, lần này chưa được mấy ngày liền lười biếng...
Đứng lên, Phù nhi nếu như hỏi ta biểu tẩu của nàng đâu, ta chẳng lẽ nói là ngươi còn chưa dậy sao???”
Vân Khuynh hất hất cánh môi hồng nhạt:
“Nói ta lười, cũng là ngươi chẳng biết tiết chế, luôn không để ý ta...”
Trong ánh mắt ôn nhu như nước của Tần Vô Song, sắc mặt y ửng đỏ, phần sau liền tự động nuốt vào trong bụng.
Tần Vô Song cầm lấy quần áo khoát ở một bên:
“Mau đứng lên, nếu không ta sẽ lật chăn của ngươi...”
Vân Khuynh bĩu môi:
“Trời lạnh như thế, ngươi dĩ nhiên bức ta... Hừ hừ, Tần Vô Song, biểu muội của ngươi cũng không phải hoàng thượng, có cần vừa đến là phải gặp như vậy không???”
Sắc mặt Tần Vô Song hòa hoãn:
“Hoàng thượng nếu tới thật, Khuynh nhi không muốn gặp cũng chẳng sao, thế nhưng biểu muội là người trong nhà, ta mong muốn toàn bộ thân nhân ta coi trọng đều thích Khuynh nhi.”
Lời này nói trúng ngực Vân Khuynh, mây đen trên mặt Vân Khuynh lập tức rút đi:
“Được rồi... Đã như vậy, liền dậy thôi.”
Dưới sự trợ giúp của Tần Vô Song, Vân Khuynh nhanh chóng bọc trong tầng tầng quần áo dày, sau đó còn chút buồn ngủ để Tần Vô Song giúp y chỉnh tóc.
Vân Khuynh hiện tại, đã sớm bị Tần Vô Song nuông chiều ra không ít tính xấu.
Hai người rề rà một lúc lâu, cuối cùng mới ra khỏi ‘Phù Phong Các’.