Chờ Tần Vô Phong và Bạch Khuynh Vận kết thúc nói chuyện phiếm, lúc trở lại thư phòng của mình, Tần Vô Song đã ngồi ở chỗ trong đó chờ hắn.
Vừa nhìn đến Tần Vô Song, Tần Vô Phong tự nhiên lại nghĩ tới Vân Khuynh:
“Đệ muội nàng... Có khỏe không?”
Tần Vô Song biết đại ca không hề cùng hắn tính toán chuyện trở về muộn, cũng liền không hề sợ, hắn lấy tay chống cằm, nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của đại ca nhà mình:
“Khuynh nhi tốt, đã ngủ... Bất quá...”
Tần Vô Song nghịch ngợm chớp chớp mắt hướng đại ca nhà mình:
“Đại ca ở trước mặt Khuynh nhi, không nên gọi y là đệ muội, Khuynh nhi tên đầy đủ là Vân Khuynh, đại ca tùy tiện gọi — Khuynh nhi là ta một người kêu, đại ca không được đoạt của ta.
Còn có, ta mong muốn sau đó, đại ca có thể coi Khuynh nhi như đệ đệ của mình mà đối đãi.”
Tần Vô Phong ngẩn ngơ, có chút không rõ ý tứ câu nói cuối của Tần Vô Song:
“Coi như đệ đệ???
Vì sao???
Lẽ nào, tính tình đệ muội ‘Nàng’, quá giống nam nhi???”
Động tác của Tần Vô Song dừng một chút:
“Ách...”
Hắn lấy tay vỗ trán:
“Xem xem ta, vừa mới trở về, cũng quên nói cho đại ca, Khuynh nhi kỳ thực là một nam tử.”
Trên mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Vô Phong lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc.
Thẳng tắp nhìn Tần Vô Song, nghi hoặc trong đôi mắt chậm rãi chuyển thành hiểu rõ:
“Vô Song là nói, mình thú một nam nhân trở về???
Thế nhưng... Y thật là nam tử sao???”
Kỳ thực, Tần Vô Phong vẫn như cũ; nghĩ không thể tin nổi.
Cảm giác ôm Vân Khuynh vào trong ngực, nhỏ nhẹ như vậy, gầy yếu như vậy, tinh tế như vậy, thế nào lại là một gã nam tử???
Tần Vô Song gật đầu:
“Đúng, ta là bái đường xong mới biết Khuynh nhi là một nam tử... Bất quá, may mắn là ta thú y.
Về phần y rốt cuộc có phải nam tử hay không, ta đã nghiệm thân chứng minh rồi, đại ca không cần hoài nghi.”
Nghiệm thân chứng minh???
Tâm Tần Vô Phong không khỏi chậm rãi trầm xuống, một cỗ hờn dỗi khó có thể phát tiết tụ tập tại ngực, thế nào cũng nhả không được.
Tần Vô Phong nỗ lực khắc chế tình tự ba động của mình, diện vô biểu tình hỏi Tần Vô Song:
“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi đem toàn bộ chuyện từ đầu tới đuôi, nói hết cho ta biết.”
Tần Vô Song mơ hồ nghĩ đại ca lúc này, có chút không thích hợp.
Tuy rằng Tần Vô Phong đối đãi ngoại nhân luôn luôn lạnh lùng, thế nhưng đối với huynh đệ nhà mình, hắn vẫn có thể coi là hòa ái dễ gần, thế nhưng Tần Vô Phong ngày hôm nay đối hắn lại quá mức lạnh lùng.
“Chuyện này rất đơn giản, ta đi Vân gia cầu thân, Vân gia chê ta keo kiệt nghèo túng...
Ân, thứ nhất cố kỵ chúng ta từng bị tội danh ‘Diệt cửu tộc’, thứ hai lại muốn đưa nữ nhi nhà mình đến hoàng cung làm thái tử phi, cho nên cũng không muốn đem nữ nhi gả cho ta, tìm Khuynh nhi đại giá!”
Hàn khí trên người Tần Vô Phong càng nặng, nhếch lên môi mỏng, một lúc lâu, mới cúi đầu, băng lãnh nói:
“Giỏi cho một Vân gia ỷ thế hiếp người... Bất quá...”
Hắn nâng mi lãnh lệ nhìn phía Tần Vô Song:
“Ta rất muốn biết nhị công tử Tần gia chúng ta, rõ ràng tuấn tú lịch sự, khí độ bất phàm, vì sao sẽ bị nhân gia nhìn thành cổ hủ nghèo túng vậy?”
“Ách...”
Tần Vô Song tránh đi nhãn thần lợi hại của đại ca nhà mình:
“Đại ca a, ta đã lâu không gặp tam đệ, tam đệ lúc nào trở về???”
Tần Vô Phong nheo lại con mắt:
“Tần Vô Song, ngươi hay nhất mau mau nói cho ta biết, vì sao Vân gia lại cho rằng Tần gia nhị công tử cổ hủ nghèo túng.
Bằng không, ngươi cứ chờ đi chỗ các sư phụ bên kia bồi bọn họ lão nhân gia này đi!!!”
“Ách...”
Tử huyệt...
Có thể dạy dỗ đồ đệ như bọn họ, sư phụ lợi hại là có thể tưởng tượng được, thế nhưng, mấy lão nhân lợi hại này, hết lần này tới lần khác lại giống như lão ngoan đồng thích khi dễ người, thích tìm người làm thí nghiệm phẩm...
Nếu hỏi Tần Vô Song sợ cái gì.
Như vậy, trong ba cái sợ của hắn, sợ nhất chính là ở chung với các vị sư phụ của hắn.
Về phần hai cái khác, một nước mắt lão nương nhà mình... Nàng nếu như khóc, bầu trời Tần gia cũng đều phải sập. Lão đa sủng thê thành cuồng bão nổi, rất nhiều người sẽ chết rất khó xem.
Một cái khác chính là đại ca nhà mình tức giận, lúc Tần Vô Phong tức đến mức tận cùng cũng sẽ không thấy phê bình hắn thế nào, mà sẽ dùng khuôn mặt khối băng kia, cặp mắt hàn đao kia lăng trì hắn, cuối cùng, còn muốn kéo hắn đi khoa tay múa chân.
“Được rồi. Ta thừa nhận.”
Nhìn biểu tình đại ca nhà mình càng ngày càng bất thiện. Tần Vô Song nhỏ giọng nói:
“Ta vốn là không muốn thú Vân gia tiểu thư kia, nên dịch dung, thu liễm khí chất...”
“Ngươi...”
Tần Vô Phong hừ lạnh một tiếng:
“Hồ đồ. Dĩ nhiên ngoạn loại xiếc này...”
Tần Vô Song vô tội chớp mắt:
“Đại ca tam đệ cũng không thú thê, muốn ta đi thú một nữ nhân mạc danh kỳ diệu, ta nếu như ngoan ngoãn thú, mới là quái sự.
Bất quá... May mắn là ta đi, đem Khuynh nhi bảo bối thú về ~~ ”
Nhìn trên mặt Tần Vô Song chậm rãi tạo nên dáng tươi cười ôn nhu. Tần Vô Phong đột nhiên nghĩ phi thường chói mắt, hắn thậm chí có chút chán ghét...
Hắn đây là làm sao vậy, hắn luôn luôn trầm ổn, xử sự bình tĩnh, vì sao ngày hôm nay, lặp đi lặp lại nhiều lần sản sinh loại tình tự kỳ quái này???
Chẳng lẽ là mấy ngày này Vô Song và Vô Hạ đi vắng mà quá mệt mỏi???
Tần Vô Phong đưa tay nhu nhu trán mình.
“Vô Song, nếu thú Khuynh nhi...”
“Ca, ta nói rồi Khuynh nhi là ta một người gọi, là xưng hô đặc biệt của ta.”
Tay Tần Vô Phong dừng một chút:
“Như vậy... Ngươi nếu thú Vân nhi, vậy đối đãi y cho tốt...”
Kỳ thực, Vân Khuynh bản thân là nam tử hay nữ tử trái lại không trọng yếu, ai bảo bọn họ từ nhỏ đã bị các vị sư phụ buồn nôn điều giáo thành miễn dịch.
“Khụ khụ khụ... Vân nhi....”
Tần Vô Song thiếu chút nữa bị sặc nước bọt của mình.
Vân nhi??? Thế nào nghe còn thân mật hơn cả Khuynh nhi???
Tần Vô Song ngực có chút bất bình, hơn nữa... Vì sao hắn nghĩ Vân nhi tên này... Quá nữ khí...
Không biết Khuynh nhi nhà hắn có thể tiếp thu không a...