Thím giúp việc từng nói với cô, căn nhà này, là Kim Trạch mua từ rất nhiều năm trước, cũng chưa từng công khai với bên ngoài, cho nên biết địa chỉ, ít càng thêm ít.
Đại đa số, ngoại trừ Kim Trạch tới đây, sẽ không có người khác quấy rầy.
Cho nên, hiện tại người nhấn chuông cửa khẳng định là chủ nhân căn nhà này...
Trình Thanh Thông ngồi ở trong phòng khách, dùng sức mím môi một chút, đứng lên, vừa mới chuẩn bị đi mở cửa, cửa liền đã bị người nhập mật mã vào, kéo ra, giẫm chân đi vào nhà.
Kim Trạch vẫn là bộ dáng áo mũ chỉnh tề kia, anh đứng ở chỗ cửa nhà, vừa cởi áo khoác, vừa nhìn Trình Thanh Thông chăm chú, nhìn cô đứng ở cạnh ghế sofa giống như là người đần độn, sững sờ bất động, liền nhăn mày lại, hơi chỉ chỉ tủ giày: “Dép lê.”
Trình Thanh Thông “à” một tiếng, tiếp tục ngừng tại chỗ hai giây, mới nhanh chóng đi đến trước mặt Kim Trạch, mở tủ giày ra, lấy từ bên trong một đôi dép lê, quy quy củ củ bày ra ở trước mặt Kim Trạch.
Kim Trạch đổi dép, liền đi tới tủ rượu, anh lấy rượu đỏ mở ra trước, cùng với một ly đế cao, lúc rót rượu, nhìn thấy Trình Thanh Thông còn đửng ở chỗ cửa nhà, liền lại lên tiếng: “Nước tắm.”
Trình Thanh Thông giống như máy móc, gật đầu mạnh đầu với anh hai cái, liền chạy vào phòng ngủ chính.
Qua khoảng hai mươi phút, Trình Thanh Thông đi ra từ bên trong, đứng xa xa ở cửa phòng ngủ chính, nhẹ giọng nói: “Nước tắm xả xong rồi.”
Kim Trạch nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông, không lên tiếng, bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch non nửa ly rượu còn lại, sau đó để ly xuống, liền đạp bước chân, đi vào phòng tắm của phòng ngủ chính.
Lúc Kim Trạch cởi áo sơ mi ra, chợt nhớ tới mình chưa lấy quần áo ở nhà đã đi vào, liền gọi một câu với ngoài cửa: “Hiểu Ngâm.”
Trình Thanh Thông không phản ứng.
Kim Trạch lại gọi một câu “Hiểu Ngâm”, cô mới đột nhiên phản ứng được, anh đây là đang gọi cô.
Hiểu Ngâm là tên người vợ đã mất của Kim Trạch, cô là thế thân của vợ anh, anh từng nói với cô, ở trước mặt của anh, cô phải làm bóng dáng vợ của anh, chỉ là vừa rồi cô nhất thời không thích ứng mà thôi.
Trình Thanh Thông vội vàng “vâng” một tiếng, sau đó liền nghe thấy giọng nói của Kim Trạch lại truyền tới: “Phòng thay quần áo, lấy giúp anh bộ đồ ngủ.”
Dừng một chút, Kim Trạch lại nói: “Bộ màu xanh đó.”
Vừa vào phòng thay quần áo, Trình Thanh Thông liền nhìn thấy bộ đồ ngủ màu xanh mà Kim nói kia, đã rất cũ, giáp ranh đều mài mòn.
Thím giúp việc đã sớm biết hôm nay anh sẽ tới đây, ngày hôm qua cố ý lấy bộ đồ ngủ này ra giặt.
Trình Thanh Thông còn buồn bực, Kim Trạch có tiền như vậy, quần áo này đã cũ thành như vậy, sao anh ta vẫn còn mặc?
Tuy rằng cô không nói ra, nhưng có lẽ là thím giúp việc nhìn ra nghi hoặc trong lòng cô, nói với cô, quần áo đó là Kim phu nhân đã mua cho Kim Trạch khi vẫn còn sống.
Trình Thanh Thông ôm đồ ngủ, lúc bước vào phòng tắm, Kim Trạch đã lột sạch quần áo, ngâm ở trong hồ tắm lớn có thể chứa được hơn vài người, may mà bên trong đã thả bọt tắm, che chắn hơn nửa cái thân thể của anh, nhưng mà dù là như vậy, Trình Thanh Thông vẫn đỏ mặt không dám ngẩng đầu, đặt quần áo xuống, liền vội vàng rời khỏi phòng tắm.
Kim Trạch tắm rửa đi ra, thím giúp việc liền đã chuẩn bị xong bữa tối.
Ăn cơm tối xong, thím giúp việc thu dọn đồ xong, biết điều rời khỏi nhà Kim Trạch.
Trong nhà lớn ba trăm mét vuông, bỗng chốc chỉ còn lại hai người Kim Trạch và Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông càng khẩn trương hơn.
Sợ là Kim Trạch đi công tác vài ngày, cộng thêm bay đường dài, hơi mệt một chút, chỉ vừa qua mười giờ, liền mở miệng nói với Trình Thanh Thông: “Đi ngủ thôi.”