Cho nên, dự cảm mới vừa dâng lên trong lòng cô là thật, Tô Chi Niệm biết cô đi Nhật Bản du lịch, liền đi Nhật Bản theo cô!
Hô hấp của Tống Thanh Xuân trở nên hơi dồn dập, cô nhìn chằm chằm hai bộ đồ trên giường một lát, sau đó liền cuốn quần áo lung tung lại, nhét vào trong túi, bịch bịch bịch lại chạy xuống lầu.
“Thanh Xuân, em đến bệnh viện thăm ba sao?” Phương Nhu đứng ở trước sô pha trong phòng khách, đang cúi người xếp quần áo, thấy cô vội vội vàng vàng chạy xuống từ trên lầu, mở miệng hỏi.
“Buổi tối em đi qua, hiện tại có chút việc gấp muốn xử lý.” Tống Thanh Xuân vừa đáp lời Phương Nhu xong, cả người liền đã đến cửa nhà.
“Đây rốt cuộc là như thế nào, vội vàng tới, vội vàng đi như thế...” Lời nói của Phương Nhu còn chưa nói xong, Tống Thanh Xuân liền dùng sức đóng cửa lại, một đường chạy chậm ra cửa nhà.
Tống Thanh Xuân đứng ở cửa tiểu khu, không ngừng vẫy tay, chận một chiếc taxi.
Sau khi ngồi lên, cô trực tiếp báo tên công ty Tần Dĩ Nam.
May mà hiện tại không phải giờ đi làm cao điểm, con đường tương đối thông suốt, nửa tiếng sau, xe ngừng vững vàng ở dưới lầu công ty Tần Dĩ Nam.
Tống Thanh Xuân lấy điện thoại di động ra, vừa gọi điện thoại cho Tần Dĩ Nam, vừa chạy vào trong công ty.
Tần Dĩ Nam có thể đang bận việc, không tiếp điện thoại của cô, Tống Thanh Xuân rõ ràng trực tiếp nhấn thang máy, lên lầu.
Lúc thang máy sắp dừng lại, số điện thoại của Tần Dĩ Nam gọi tới.
Tống Thanh Xuân vội vàng nhấn tiếp nghe, cũng không chờ trong miệng Tần Dĩ Nam hô xong “Tống Tống”, cô liền vội vàng mở miệng trước: “Anh Dĩ Nam, hiện tại anh ở nơi nào?”
“Công ty đó...” Tần Dĩ Nam theo lý thường đáp lại, sau khi đáp xong, anh phát hiện được ngữ khí của cô có chút gấp, liền khẩn trương hỏi: “Thế nào? Xảy ra chuyện gì sao?”
“Em đã đến cửa công ty của anh, anh nhanh ra ngoài, em có chuyện rất quan trọng muốn hỏi anh!”
Tần Dĩ Nam đang thảo luận kế hoạch công việc với đồng nghiệp, lúc nghe được mấy chữ “chuyện rất quan trọng” này, lập tức để bút chì trong tay xuống, lưu lại một câu “Xin lỗi, tôi ra ngoài một chuyến” với mọi người, sau đó ngay thẻ nhân viên cũng không lấy xuống, liền bước nhanh đi tới cửa công ty.
Cách rất xa, Tần Dĩ Nam liền nhìn thấy Tống Thanh Xuân đứng ở ngoài cửa công ty.
Anh vội vàng chạy mấy bước, đi ra ngoài: “Tống Tống.”
“Anh Dĩ Nam.” Tống Thanh Xuân bước nhanh đi đến trước mặt anh, trong tay cầm hộp quà từng ngâm qua nước mở ra ở trước mắt Tần Dĩ Nam, đi thẳng vào chủ đề hỏi: “Anh Dĩ Nam, anh biết hộp quà này không?”
“Đương nhiên biết.” Tần Dĩ Nam giống như là nghe được chuyện rất buồn cười, cười ôn hòa một tiếng: “Tống Tống, em vội vàng tới tìm anh, chính là tới hỏi anh chuyện này? Hôm nay cũng không phải ngày Cá tháng Tư mà...”
“Cho nên, anh Nam, món quà này, là anh tặng cho em, đúng không?” Tống Thanh Xuân nhìn thẳng chăm chú vào mắt Tần Dĩ Nam, rất nghiêm túc cắt đứt lời nói vui đùa của anh.
Tần Dĩ Nam thấy Tống Thanh Xuân nghiêm túc như vậy, mi tâm nhăn lại theo: “Tống Tống, em sao vậy? Món quà này, đương nhiên là anh tặng cho em, chính là một đêm trừ tịch kia, trên thuyền ở công viên Bắc Hải, anh tặng em quà năm mới đó, em không nhớ rõ à...”
“Là quà năm mới anh tặng em vào đêm trừ tịch, ở công viên Bắc Hải sao?” Tống Thanh Xuân nắm bắt được từ ngữ trọng điểm trong lời nói của Tần Dĩ Nam, gằn từng chữ lặp lại câu hỏi.
“Đúng vậy...” Tần Dĩ Nam gật đầu, lời còn chưa nói hết, Tống Thanh Xuân bỗng nhiên liền xoay người, chạy về phía thang máy.