Lục Cẩn Niên nhìn thoáng qua Kiều An Hảo nằm ở trên giường, sợ sau khi cô ngủ, mình sẽ không có cuộc sống về đêm, không chờ Tô Chi Niệm đáp lại, liền dứt khoát lưu loát cúp điện thoại.
Tô Chi Niệm nghe tiếng tút tút tút trong điện thoại, tạm dừng một lát, liền đổi người khác, tiếp tục bấm điện thoại gọi ra ngoài.
...
Lúc điện thoại vang lên, Thịnh Thế đang giúp đỡ Cố Lan San, tắm rửa cho Tiểu Bì Cầu.
Anh vẫy vẫy tay với người giúp việc đứng ở một bên, ra hiệu các cô tiến lên phía trước giúp Cố Lan San, sau đó liền rút khăn lông, xoa xoa tay ướt sũng, đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhận điện thoại: “Có việc?”
“Không phải nhà các người qua lại tương đối nhiều với ngành chính phủ ư? Có thể giúp tôi mau chóng làm tấm giấy hôn thú không?” Tô Chi Niệm hỏi xong, còn không quên bôi đen Lục Cẩn Niên một chút: “Vừa rồi tôi gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, anh ta nói anh ta không phải mở cục dân chính, không có bản lĩnh xử lý chuyện này...”
Lúc Thịnh Thế đang nghe Tô Chi Niệm nói chuyện, thuận thế bưng một ly nước, vừa uống một ngụm, liền nghe được câu nói phía sau, sau đó nhất thời không khống chế được, liền phun ra ngoài, anh vừa lau nước đọng trên người, vừa có chút im lặng lại có chút ác độc mở miệng với Tô Chi Niệm ở trong điện thoại: “Xin nhờ, Tô tổng, tôi từng nghe nói nhờ người làm hộ chiếu, cũng đã từng nghe nói nhờ người làm chứng nhận bất động sản, nhưng làm giấy chứng nhận kết hôn thì tôi lại là lần đầu tiên nghe thấy, cậu là thật không biết, hay là đang khoe khoang rốt cuộc cậu muốn thoát ly độc thân? Chín đồng tiền, xin hỏi cậu có hay không? Cục dân chính ở nơi nào, xin hỏi cậu có biết hay không? Cậu liền mang theo cô dâu của cậu đi đi...”
Thịnh thế lời còn chưa nói hết, Tô Chi Niệm bỗng nhiên liền tỉnh táo lại, về làm giấy chứng nhận kết hôn lưu trình, anh là biết, chỉ là vừa mới quá kích động, một chốc không nghĩ tới...
“Không cần cậu nói, tôi đã nghĩ tới...” Tô Chi Niệm lãnh đạm mở miệng, cắt đứt thao thao bất tuyệt của Thịnh Thế, sau đó liền tự mình cúp điện thoại.
Tô Chi Niệm vừa nhanh chóng điều khiển xe, vừa kiềm nén không được vui sướng nơi đáy lòng gửi tin nhắn cho Đường Thì thường xuyên tụ tập đánh bài đường trong ngày thường: “Tôi muốn kết hôn, tôi còn muốn làm ba, song hỷ lâm môn.”
Đường Thì nhìn chăm chú ba đứa bé xếp hàng nằm ngủ ở trên giường trái cây, không nhanh không chậm bấm điện thoại di động, trả lời cho Tô Chi Niệm một câu: “Tôi có ba đứa bé.”
Á... Anh là quá mức hưng phấn, khiến cho chỉ số thông minh không đủ sao? Trước là làm ra chuyện ngu xuẩn gọi điện thoại dựa vào quan hệ làm giấy chứng nhận kết hôn, hiện tại lại còn đứt gân não đi tìm người đàn ông đã kết hôn khoe khoang... Tô Chi Niệm trực tiếp không đáp tin nhắn của Đường Thì, đổi thành Đường Nặc độc thâc, đắc ý hả hê gửi qua một tin tức: “Tôi muốn kết hôn, cậu đoán cô dâu là ai?”
Gần như sau một giây tin nhắn anh gửi thành công, Đường Nặc liền trả lời lại cho anh: “Tống Thanh Xuân.”
Thật không thú vị, sao đoán một cái liền trúng ngay... Tô Chi Niệm ngượng ngập ném điện thoại di động ở trên ghế lái phụ, chuyển tay lái, lái vào bãi đỗ xe dưới đất của câu lạc bộ kinh thành.
Lúc dừng xe, Tô Chi Niệm bỗng nhiên cười khẽ hì hì một tiếng.
Cũng khó trách Đường Nặc sẽ đoán trúng, những năm gần đây, một người duy nhất từng tới gần bên cạnh Tô Chi Niệm anh, đến gần trong lòng anh, chỉ có Tống Thanh Xuân.
Vả lại, anh từng nói với Đường Nặc, nếu đời này không thể cưới Tống Thanh Xuân làm vợ, anh liền cả đời không cưới.
Tô Chi Niệm ném mạnh cửa xe, bước chân vội vàng liền vọt vào thang máy, nhanh mà gấp xông lên phòng trên.
Tống Thanh Xuân trong phòng bao, đang bưng ly thủy tinh, chậm rãi uống sữa tươi.