Suy nghĩ của Tống Thanh Xuân, hoàn toàn hỗn loạn.
Cô rõ ràng cảm giác được tâm vốn đã chết như tro tàn của mình, lại hồi phục cháy lên từng chút một.
Trong đáy lòng cô, liền giống như là có hai người tí hon đang đánh nhau, cô không biết bọn chúng ai có thể đánh thắng ai, nhưng cô lại biết, tâm cô loạn rất lâu rất lâu, hai người tí hon đó ai cũng không có đánh thắng ai, ngược lại cơn buồn ngủ mệt mỏi của cô đột kích đến, khiến cô rơi vào mộng đẹp.
-
Tô Chi Niệm chờ đến khi hô hấp của Tống Thanh Xuân dần dần trở nên đều đặn lâu dài, ngón tay mới rút từ trong tay cô về.
Anh nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của cô một lát, đứng dậy, chậm rãi bước đi đến trước cửa sổ sát đất.
Nhìn chằm chằm đèn đuốc vạn nhà ngoài cửa sổ, anh rõ ràng cảm giác được lý trí của mình, hoàn toàn trở về vị trí ban đầu
Ngàn phòng vạn phòng, lại không nghĩ rằng, cô lại tỉnh lại sau khi anh rời khỏi phòng ngủ.
Ngàn trốn vạn tránh, lại không nghĩ rằng, vào lúc biết cô sẽ bị người làm bẩn, lại không có thời gian để lo lắng gì vọt tới trước mặt cô.
Đêm nay, anh thật là tức đỏ mắt, thế cho nên tất cả lý trí đều bị anh ném hết ở sau đầu, hoàn toàn không có suy nghĩ hành động việc làm như vậy của mình có thể dẫn tới nghi hoặc nơi đáy lòng cô không.
Nếu không phải vừa rồi trước khi anh chạm vào môi cô, anh đúng lúc đọc được ý nghĩ từ trong đáy lòng cô, biết cô đang giả bộ ngủ, vậy có phải hiện tại cô đã có thể thật sự nắm chắc, biết đáy lòng mình có cô không?
Thật là nguy hiểm, rất nguy hiểm... Nguy hiểm đến mức, chỉ sai một chút như thế, anh liền bại lộ tất cả lưu ý và thâm tình của mình ở trước mặt cô.
Tô Chi Niệm ở trước cửa sổ sát đất, luôn đứng yên tĩnh đến phía đông bầu trời nổi lên vầng sáng trắng, mới chậm rãi xoay người, nhìn về phía người vẫn còn say ngủ ở trên giường.
Không biết cô mơ thấy mộng đẹp gì, mặt mày đều mang theo một nụ cười, trên gò má còn nhiễm hai vệt hồng đáng yêu, khiến cho người ta hận không thể xông lên trước, hung hăng hôn một phen.
Mặt mày Tô Chi Niệm rất bình tĩnh nhìn chằm chằm Tống Thanh Xuân một lát, từ đầu đến cuối đều không đi về phía mép giường, mà là cố ý chọn một đường cách mép giường xa nhất, đi về phía cửa phòng ngủ, không hề dừng lại một chút nào kéo cửa ra, đi ra ngoài.
-
Có thể là do uống thuốc của bác sĩ Hạ, một giấc ngủ này của Tống Thanh Xuân đặc biệt sâu đặc biệt dài, lúc cô tỉnh lai, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
Ánh mặt trời cuối mùa thu, xuyên qua cửa sổ chiếu lên trên mặt cô, chiếu đến mức cô không mở mắt nổi.
Tống Thanh Xuân giơ tay lên, che lấp ánh mặt trời một chút, yên tĩnh ôm chăn mền, nằm trên giường một lát, sau đó mới nhìn quanh bốn phía phòng ngủ.
Trong phòng vắng vẻ trống không, chỉ có một mình cô.
Tống Thanh Xuân nhẹ chau mi tâm lại một chút, nghĩ đến đủ mọi chuyện phát sinh vào tối hôm qua, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường, chân trần kéo cửa phòng ngủ ra, xông ra ngoài.
Giống như trong phòng ngủ, ánh mặt trời chiếu sáng rỡ nửa phòng khách, không có một chút bóng người.
Tống Thanh Xuân há to miệng, có chút không chết tâm chạy đến trước cửa thư phòng, đẩy ra, vẫn là không có người.
Cô không đóng cửa, trực tiếp xoay người xông về phía phòng tắm, nếu không phải bình sữa tắm trống không đầy đất nhắc nhở cô chuyện tối ngày hôm qua là thật sự tồn tại, cô đã cho rằng đó chẳng qua là một giấc mộng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mà mình đã mơ thấy mà thôi.
Tô Chi Niệm, anh... đi rồi sao?
Tống Thanh Xuân chân trần, sau khi đứng thật lâu trên sàn nhà phòng tắm lạnh như băng, trong đầu mới hiện ra một suy nghĩ này.
Trong chớp mắt, một cổ cảm giác mất mác nồng đậm không có cách gì nói rõ thổi quét toàn thân cô.
Toàn thân cô uể oải lùi ra từ trong phòng tắm, còn chưa đi trở về phòng ngủ, liền nghe thấy cửa phía sau bị gõ vang.