Mẹ Tô nghĩ đi nghĩ lại, liền chảy nước mắt xuống.
Lúc Tô Chi Niệm học đại học, bà liền bắt đầu mong đợi anh có thể kết giao bạn gái, nhưng ai biết, một năm rồi lại một năm qua đi, sự nghiệp con trai của bà thuận buồm xuôi gió, liên tiếp leo lên, nhưng sao tình yêu lại không nở hoa, lúc đó bà nghĩ thầm, sau khi tốt nghiệp lại tìm cũng không muộn, nhưng mà sau khi tốt nghiệp, con trai bà vẫn là không có động tĩnh gì, bà nhìn bạn bè bên cạnh một người tiếp một người ôm cháu trai, bà liền bắt đầu không bình tĩnh nổi, gần như mỗi tuần khi con trai tới thăm bà, bà đều sẽ nhắc tới chung thân đại sự của anh một lần.
Đến cuối cùng, bà thậm chí còn lo lắng con trai của mình có thể giống như những gì trên internet nói, có đam mê đặc biệt gì không.
Bà phập phồng lo sợ lâu như vậy, rốt cuộc biết con trai của mình có cô gái trong lòng, bà nằm mơ cũng muốn gặp gỡ cô gái mà con trai ngưỡng mộ trong lòng là ai, rất nhiều lần khi bà đang đánh bài với người khác, còn nói chuyện tốt của con trai bà có thể cũng sắp tới gần...
Hiện tại, cuối cùng bà cũng nhìn thấy cô gái mà con trai bà thích, nhưng bà lại không thực hiện được hứa hẹn lúc đầu với con trai.
Thậm chí bà còn phải sắm vai một trưởng bối ác độc dùng gậy đánh uyên ương...
Bà là thật không muốn làm như vậy, nhưng mà, bà không còn lựa chọn...
-
Mẹ Tô không có gấp gáp trở về phòng bệnh, sau khi bà ổn định cảm xúc, liền rời khỏi bệnh viện trở về phòng khách sạn.
Đến mười một giờ trưa, bà giả vờ bộ dáng vừa tỉnh, quay lại bệnh viện lần nữa.
Lúc bà xuất hiện lần nữa trước cửa phòng bệnh, Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm đều đã tỉnh lại, Tống Thanh Xuân đang ép trái cây những người thăm hỏi tặng cho Tô Chi Niệm trong mấy ngày nay thành nước ép, đang đút một muỗng rồi một muỗng cho Tô Chi Niệm uống.
Phòng bệnh của Tô Chi Niệm ở hướng mặt trời, rèm cửa không kéo, ánh mặt trời sau giữa trưa mùa đông chiếu vào nửa phòng.
Nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp, một người ngồi ở bên giường, một người ngồi ở trên giường, hình ảnh tốt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi.
Dù là mẹ Tô lớn tuổi, nhưng khi nhìn thấy một màn này, vẫn bị khơi gợi trái tim thiếu nữ lên, một đôi trong phòng bệnh này, thật là kim đồng ngọc nữ, ông trời tác hợp cho.
Mẹ Tô nhìn chăm chú, đáy mắt lại nổi lên chua xót, bà quay đầu, nhìn nhánh cây khô héo ngoài cửa sổ một lát, mới giả vờ bộ dáng chưa từng nhìn thấy gì, chậm rãi đẩy cửa phòng bệnh ra.
Tô Chi Niệm nghe thấy tiếng đẩy cửa đầu tiền, quay đầu nhìn về phía cửa một cái, sau đó nuốt xuống nước trái cây Tống Thanh Xuân vừa mới đút vào trong miệng, hô lên: “Mẹ.”
Tống Thanh Xuân nghe tiếng cũng xoay người, mặt mày cong lên, dịu dàng mở miệng: “Dì Tô, sớm.”
“Sớm.” Mẹ Tô giống như thường ngày, mặt mày cười từ ái, sau đó đi lên trước, cầm máy ép trái cây đến nhà vệ sinh, rửa sạch sẽ.
Lúc đi ra, Tống Thanh Xuân đang nói buổi trưa ăn cái gì với y tá, nhìn thấy mẹ Tô, cô cười chói lọi nhất: “Dì Tô, dì muốn ăn gì?”
Mẹ Tô nghĩ, mình còn chưa làm gì, sao lại chột dạ như vậy chứ, bà tránh né tầm mắt của Tống Thanh Xuân, hiền hoà nói: “Cái gì cũng được.”
Tống Thanh Xuân “Dạ” một tiếng, liền thì thầm nhỏ giọng dặn dò y tá.
Mẹ Tô chậm rãi đi đến trước giường bệnh, kéo chăn mền, đắp lên chân lộ ở bên ngoài của Tô Chi Niệm, sau đó nhìn chằm chằm Tô Chi Niệm đang lật xem văn kiện quan trọng Trình Thanh Thông mang tới trong ngày hôm nay một lát, mở miệng nói: “A Niệm, điện thoại di động của con đâu? Mẹ mượn dùng một chút, mẹ gọi điện thoại về nhà, bảo lúc Tiểu Lâm tới đây, mang theo vài thứ.”