Mục lục
Nói Yêu Em 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: May

Độ ấm của phòng trong khoang thuyền rất cao, Tống Thanh Xuân chỉ mặc một bộ lễ phục, vốn khi ở trên sàn tàu, đã đông lạnh đến tay chân cứng đờ, lúc này rơi vào trong nước lạnh buốt, tay chân càng không nghe theo điều khiển.

Cô gần như là cắn chặt răng, mới khiến cho mình nhô đầu lên từ trong hồ nước, thuyền đã khởi động, đã lái cách vị trí của cô khoảng mười mét, mà lúc này cô ở trong hồ, gần như là không thể bơi đến bên bờ, cô dùng hết khí lực toàn thân, đuổi theo thuyền, còn hắng giọng không ngừng hô "Cứu mạng".

Nhưng thuyền vẫn giữ vững tốc độ lái về phía trước, người trên thuyền không có nhất phát hiện cô vùng vẫy giãy chết ở trong hồ.

Hồ nước lạnh buốt, tay chân cô dần dần có chút không thể nhúc nhích, tốc độ bơi lội càng ngày càng chậm, thuyền cách cô càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, đến cuối cùng, cả người cô đều có chút chống đỡ không nổi, bắt đầu chìm xuống nước, cô muốn làm cho mình nổi lên, nhưng nước đã tràn vào miệng cô, cô bị sặc mấy ngụm nước, sau đó nước liền tràn qua mũi cô, sau đó nước liền che qua mắt cô, đầu cô... Chỉ còn tay của cô là có thể đưa lên mặt nước đập hai cái.

Cô dần dần cảm giác được không khí trong phổi càng ngày càng ít, cô không biết là mình bị đông cứng, hay là bị ngộp, sức lực tay chân bắt đầu biến mất, đến ý thức của cô cũng bắt đầu dần dần mơ hồ theo.

Ban đầu cô ở trong nước, còn có thể mơ hồ nghe thấy, tiếng hát và tiếng cười trên party truyền tới từ mặt hồ, đến cuối cùng, cô liền nghe không được gì nữa.

Thật ra Tô Chi Niệm có nghĩ tới rời đi, nhưng lại không yên tâm về Tống Thanh Xuân.

Cũng không phải là anh có thể hoàn toàn xác định đêm nay Tống Thanh Xuân sẽ gặp phải nguy hiểm, dù sao trong khoang thuyền nhiều người như vậy, người giết cô chưa chắc sẽ hành động, rất dễ dàng lộ ra sơ hở.

Nhưng, anh cũng không phải hoàn toàn xác định cô không có việc gì, cho nên cuối cùng anh vẫn lựa chọn ở lại.

Chỉ là anh không có lên tàu, vẫn luôn ngốc ở trong xe.

Bên tai anh có thể nghe thấy rất nhiều loại âm thanh, nhưng từ đầu đến cuối anh đều không có lưu ý những âm thanh kia, suy nghĩ lăn qua lộn lại trong đầu anh đều là đối thoại vừa rồi của Tống Thanh Xuân và Tần Dĩ Nam.

Không phải nói xong rồi ư, anh phải làm anh Dĩ Nam của em cả đời?

Cả đời... Từ này có bao nhiêu tốt đẹp, nhưng lại làm cho anh nhìn thấy mà đau lòng.

Anh biết, chính mình đây là đang ghen tỵ, ghen tị cô và Tần Dĩ Nam hứa hẹn cả đời.

Biết, biết anh có bao nhiêu mong muốn cũng có thể cùng cả đời với cô không?

Nhưng mà, trong lòng anh rõ hơn người nào hết, anh và cô không thể có cả đời, giữa anh và cô nhất định sẽ không có kết quả.

Nhưng mà, cho dù anh rõ ràng biết tất cả mọi chuyện, anh vẫn sẽ khắc chế không được cảm xúc của mình, uống dấm vì cô, khổ sở vì cô, cũng giống như là khi cô đối tốt với anh, anh khắc chế không được vui mừng, khắc chế không được thỏa mãn.

Đây cũng giống như là một vấn đề khó giải trong cuộc đời của anh, khiến cho anh một lần rồi một lần rơi vào trong vũng bùn không đáy, giãy giụa, tự ngược.

Tô Chi Niệm ngồi yên tĩnh, trên mặt tuyệt sắc xuất trần, dâng lên cay đắng nhàn nhạt.

Anh không biết đắm chìm ở trong bi thương như vậy bao lâu, bên trong xe đột nhiên vang lên chuông điện thoại di động.

"Toàn thế giới chỉ có hai người, vì sao xoay người một cái, liền có thể biến thành người dưng."

Tiếng chuông là một ca khúc, là một chàng trai hát, tiếng hát rất ôn nhuận, lúc đầu Tô Chi Niệm vừa nghe thấy, cũng không có phản ứng gì .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK