Tống Thanh Xuân vừa lặng lẽ đánh giá anh, vừa âm thầm nghĩ dưới đáy lòn: Anh đây là bận việc xong rồi?
Sau một lúc lâu, Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm vẫn là một bộ dáng rảnh rỗi, thậm chí còn cầm điện thoại di động lên chơi đùa.
Tống Thanh Xuân biết Tô Chi Niệm vẫn luôn ít nói, dù ngồi chung một chỗ với mẹ - người thân nhất của anh, đại đa số cũng đều là giống như mặt đơ, không nói một lời trầm mặc không tiếng động... Tuy cô sớm đã thành thói quen với bộ dạng này của ah, nhưng hai người ngồi cùng một chỗ, vẫn luôn không thể cứ trầm mặc buồn tẻ như vậy chứ... Chờ một lát không khí sẽ rất lúng túng...
Vào lúc Tống Thanh Xuân nói ra một chữ đầu tiên, Tô Chi Niệm liền để điện thoại di động xuống, nhìn về phía cô.
"Nếu như anh ăn cơm ở nhà, chưng hoặc là nấu, đều rất tiện, đừng luôn gọi đồ ăn mua ngoài, vả lại, đồ ăn mua ngoài cũng không sạch sẽ."
"Ừ." Tô Chi Niệm nhẹ nhàng gật gật đầu.
Thật ra cô không biết... Trước kia anh ở một mình, thím Tôn ở đây, đều nói bà bật lửa nấu cơm, chỉ là vào lúc cô tới ở, thím Tôn liền được anh cho một số tiền lớn đưa về quê dưỡng già, sau khi cô đi, anh vẫn luôn không mời thím Tôn trở về, cũng không tìm người giúp việc mới nữa, bởi vì anh muốn giữ gìn dáng vẻ căn nhà lúc cô rời đi.
Như thế, anh sẽ lừa mình dối người nói với chính mình, cô còn ở trong nhà anh...
Xế chiều hôm nay lúc anh truyền dịch, tuy rằng nhắm mắt lại nằm ở trên giường, nhìn như ngủ, trên thực tế vẫn luôn nghe động tĩnh dưới lầu của cô.
Tiếng nước chảy rửa rau, tiếng cạch cạch thái rau, tiếng dầu bắn nấu nướng, tiếng nấu canh sùng sục, cùng với một loạt tiếng máy hút khói ong ong rất lâu...
Những âm thanh kia rất ồn ào, nhưng rơi vào trong tai anh, liền giống như là âm nhạc êm tai nhất thế gian.
Chỉ có trời biết, trong mấy ngày anh trở về từ Vân Nam, lúc một mình ở trong căn biệt thự này, có bao nhiêu nhớ nhung, có bao nhiêu nhớ nhung tiếng ồn ào như vậy...
Không cần cô nói chuyện với anh, không cần cô mỉm cười với anh, không cần cô ở cùng với anh, chỉ cần có thể nhắm mắt lại, nghe thấy âm thanh của cô ở bên tai, anh liền cảm thấy chính mình giống như là có được toàn thế giới, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Bác sĩ Hạ rời đi, bên cạnh anh càng an tĩnh, anh càng nghe được rõ ràng âm thanh của cô ở dưới lầu.
Anh nhìn thấy rõ ràng được dao động ở đáy lòng của mình...
Lúc đó anh nghĩ, làm sao bây giờ, anh giống như rất luyến tiếc, luyến tiếc mỗi người đi một ngả với cô, anh giống như rất muốn, rất muốn có thể chung sống hòa bình với cô.
Anh thật rất muốn phóng túng để mình ích kỷ một chút, chỉ ích kỷ một chút xíu... Không cần quá nhiều, chỉ cần cầu có thể làm bạn bè bình thường với cô cũng được.
Lúc nghe được cô lầm bầm ra ba chữ "Tô mua ngoài" kia, loại dao động đó càng thêm mãnh liệt .
Đã rất lâu không nghe được tên lóng, cho dù là mắng chửi anh, nhưng với anh mà nói, có bao nhiêu nhớ nhung liền có bấy nhiêu trân quý.
Anh nghe được tiếng bước chân rời đi của cô, lại không kiềm nén được liền đi xuống lầu, sau đó lúc cô đi qua bên cạnh anh, anh đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô...
Tống Thanh Xuân thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không mở miệng, liền tiếp tục tìm một đề tài khác.
Tô Chi Niệm kéo tinh thần về, khuôn mặt tĩnh đạm tán gẫu theo lời nói Tống Thanh Xuân.
Trò chuyện một chút, không biết vì sao, Tống Thanh Xuân đột nhiên liền nghĩ đến vết thương trên bụng Tô Chi Niệm, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Bụng anh bị thương khi nào vậy?"
Tô Chi Niệm giống như là không đoán được cô sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, biểu tình hơi ngơ ngác một chút.