Cô còn chưa hỏi, Trình Thanh Thông liền giống như là biết cô đang tìm cái gì, giải đáp cho cô: "Tô tổng còn đang bận việc, cố ý phái tôi tới nơi này chờ cô."
Tống Thanh Xuân nở nụ cười, không lên tiếng, Trình Thanh Thông liền đưa tay ra hiệu xin mời với Tống Thanh Xuân, dẫn cô vào thang máy.
Thang máy ngừng ở tầng 15, sau khi Trình Thanh Thông chờ Tống Thanh Xuân ra ngoài, mới đi ra theo, sau đó mang Tống Thanh Xuân đi một đường đến phòng bao cuối cùng, gõ cửa trước, mới đẩy cửa ra một khe hở, bên trong có âm nhạc điếc tai nhức óc truyền tới, Trình Thanh Thông đề cao giọng nói, gọi một câu: "Tô tổng."
Qua khoảng nửa phút, Tô Chi Niệm đi ra từ bên trong, anh thuận thế đóng cửa lại, ngăn cách âm thanh bên trong, hành lang lộ vẻ an tĩnh hơn rất nhiều.
Trình Thanh Thông tránh ra che khuất trước người Tống Thanh Xuân, cung kính đứng ở một bên, nói: "Tô tổng, Tống tiểu thư đến."
Tô Chi Niệm khẽ gật đầu, đi đến trước mặt Tống Thanh Xuân.
Thật ra lúc đầu an bài, thật sự chỉ là ăn một bữa cơm tối với tổng giám đốc Lý, nhưng tính tiền xong, tổng giám đốc Lý lại kêu gào muốn đi lên lầu mở một phòng bao ca hát.
Đêm nay hợp tác đã nói xong đại khái, nếu cự tuyệt, sợ là phải kiếm củi ba năm thiêu một giờ, Tô Chi Niệm chỉ đành tạm thời gọi Trình Thanh Thông tới đây, đi cửa Kim Bích Huy Hoàng đón Tống Thanh Xuân.
Anh hơi cúi đầu, mở miệng ngữ khí rõ ràng mang theo áy náy với cô: "Có thể còn phải muộn một lát, mới có thể rời đi."
"Không việc gì, anh bận việc trước đi." Tống Thanh Xuân khẽ mỉm cười với Tô Chi Niệm.
Tô Chi Niệm nghĩ đến Tống Thanh Xuân còn chưa ăn cơm tối, mở miệng hỏi: "Có đói bụng không?"
"Còn tốt, không đói bụng." Tống Thanh Xuân lắc lắc đầu.
Cho dù cô nói không đói bụng, Tô Chi Niệm vẫn quay đầu, phân phó một câu với Trình Thanh Thông ở một bên: "Như vậy, tôi ở nơi này bồi Lý tổng, cô đi xuống dẫn cô ấy đi ăn chút gì đó."
Trình Thanh Thông: "Vâng, Tô tổng."
Tô Chi Niệm chờ đến khi Trình Thanh Thông trả lời, mới quay đầu nhìn về phía Tống Thanh Xuân, ấm giọng nói: "Vậy em xuống ăn gì trước đi, phía bên tôi kết thúc, liền đi tìm em."
Sau khi Tô Chi Niệm nói xong, ngẫm nghĩ, lại thêm một câu: "Được không?"
Tống Thanh Xuân gật đầu nói: "Được."
Tô Chi Niệm nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trình Thanh Thông, Trình Thanh Thông lập tức thức thời đi lên trước, khuôn mặt mỉm cười mở miệng nói với Tống Thanh Xuân: "Tống tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Tống Thanh Xuân lại gật đầu một cái, sau đó nói một câu với Tô Chi Niệm: "Vậy chúng tôi đi xuống trước."
Chờ đến khi Tô Chi Niệm "ừ" một tiếng, Tống Thanh Xuân mới một trước một sau xoay người rời đi với Trình Thanh Thông.
Lúc Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông sắp đi đến cửa thang máy, từ trong thang máy đi ra một nữ phục vụ, phía sau mang theo nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc chải chuốt thời thượng, trên mặt những cô gái kia trang điểm đặc biệt tinh xảo, quần áo mặc trên người cũng có chút đặc sắc, có trang phục thủy thủy, cũng có trang phục cô gái thỏ, vải vóc rất ít, lộ ra từng mảng da thịt tuyết trắng.
Lúc đi tới chính diện Tống Thanh Xuân và Trình Thanh Thông, người phục vụ dẫn đàu kia lễ phép hơi cúi người với bọn họ, mới mang những cô gái trẻ kia rời đi.
Bởi vì ăn mặc đặc biệt khiến người ta chú ý, lúc bọn họ ngừng lại ở cửa, Tống Thanh Xuân còn cố ý ung dung thản nhiên đánh giá những cô gái kia một chút, thoạt nhìn tuổi tác đều không lớn, lớn nhất cũng chỉ là bộ dáng hai mươi bốn, hai mươi lăm, nhỏ nhất sợ là chẳng qua mười tám, mười chín tuổi.
Trình Thanh Thông nhấn thang máy, thời điểm chờ thang máy, Tống Thanh Xuân còn quay đầu nhìn thoáng qua đám cô gái kia.