Cho dù trong lòng cô chờ mong đêm nay anh không cần trở về biệt thự, nhưng là cô vừa chuẩn bị xong bữa tối được không quá năm phút, ngoài cửa đã có tiếng xe.
Từ lần trước cô không cẩn thận vẩy cà phê lên người anh, bị anh dạy dỗ một trận, anh không còn quay lại biệt thự, mãi đến tối hôm qua cô lại ói ra người anh, sau đó hôm nay anh liền trở lại rồi...
Trong lòng cô bắt đầu trở nên bất ân, anh có thể vừa vào cửa là đã nổi giận với cô hay không?
Tống Thanh Xuân kiềm chế suy nghĩ muốn chạy trốn kích thích, nhanh chóng đi tới cửa, mở cửa, đặc biệt cung kính mở miệng chào hỏi một tiếng với Tô Chi Niệm vừa xuống xe: Anh Tô, anh đã trở lại?
Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ nhàn nhạt lườm cô một cái, liền đi vào nhà.
Bên ngoài có tuyết lớn, cho dù Tô Chi Niệm đi từ xe vào trong nhà, chỉ hơn mười mét, đầu vai anh vẫn rơi xuống một lớp tuyết mỏng.
Tống Thanh Xuân bị một ánh mắt kia của anh nhìn đến có chút bất ổn trong lòng, cô nhanh chóng đóng cửa, xoay người nhìn thấy vai của anh có tuyết rơi, lập tức ân cần tiến lên, vươn tay phủi giúp anh.
Tô Chi Niệm đối với hành động của cô, trên mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
Sự im lặng của anh, khiến cô đoán không ra trong lòng anh đang nghĩ gì, cả người lại càng thêm khẩn trương.
Tống Thanh Xuân sợ mình không hầu hạ anh tốt, để cho anh tìm được cái cớ để bới móc, cho nên lúc đem dép lê đặt trước mặt anh, nhìn thấy anh giày anh buộc chặt dây, còn ngồi xổm xuống giúp anh cởi ra.
Tống Thanh Xuân nhắm mắt theo đuôi sau anh vào nhà, cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của anh, dè dặt cẩn thận mở miệng: Anh Tô, cơm chiều đã chuẩn bị xong, anh có muốn ăn luôn không?
Ừ. Tô Chi Niệm dùng giọng mũi lên tiếng, đi vào toilet.
Đây là lần thứ hai cô hầu hạ anh ăn cơm chiều, so với lần đầu tiên vẫn còn ân cần cẩn thận hơn, thậm chí còn gỡ xương cá giúp anh.
Tô Chi Niệm ăn cơm xong, cô lập tức đưa cho anh một tờ khăn giấy.
Anh xoa miệng, nhìn thoáng qua cô, cô sợ tới mức lập tức ngừng thở.
Cô vốn nghĩ là người đàn ông muốn mở miệng nói chuyện, kết quả lại không nghĩ tới anh vậy mà cái gì cũng không nói, trực tiếp đứng lên rời khỏi nhà ăn.
Lúc này cô mới thở ra một hơi, ngồi sững ở trước bàn ăn.
Cô cố gắng ăn cơm chiều và thu dọn nhà bếp lâu nhất có thể, vẫn lề mề đến gần mười giờ, thật sự không thể lề mề được nữa, mới đi vào trong phòng khách.
Tô Chi Niệm đang đứng ở cửa sổ sát đất nghe điện thoại, anh nhận ra cô đi ra ngoài, hơi quay đầu nhìn thoáng qua cô.
Tống Thanh Xuân cảm giác được như có một loại áp lực trầm trọng áp lên đầu cô.
Tô Chi Niệm nghe điện thoại mà nói rất ít, dường như toàn bộ chỉ Uhm.
Tống Thanh Xuân cực kỳ hy vọng cú điện thoại này của anh có thể lâu một chút, nhưng cuối cùng điện thoại vẫn bị cắt đứt.
Tô Chi Niệm lấy di động đặt xuống sofa, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, đột nhiên lại nhìn thoáng qua cô, định mở miệng bảo cô đi pha cà phê, kết quả anh còn chưa nói được chữ nào, đột nhiên cô liền chạy lên lầu.
Anh nhíu mày, sau đó ngồi lên sofa, cầm điều khiển mở tivi, lại nghe được tiếng bước chân.
Anh nghiêng đầu, nhìn thấy cô cầm một cái túi lớn, từ trên lầu chạy xuống.