Đường Noãn bước xuống từ một chiếc BMW màu đỏ, cô ta ăn diện đặc biệt rực rỡ, bởi vì đến lễ Giáng Sinh, Kim Lăng cố ý bày một cây thông Noel cao khoảng năm mét trước cửa nhà hàng, xuyên thấu qua ánh đèn màu rực rỡ, anh ta có thể nhìn thấy Đường Noãn đứng bên cạnh xe, cười cực kì sáng lạn với người ngồi ở ghế lái.
Đó là một người đàn ông, đoán chừng sắp bốn mươi tuổi.
Trên đường hai người bước về phía cửa Kim Lăng, Đường Noãn và người đàn ông trung niên kia vẫn luôn cười cười nói nói, lúc đi đến trước mặt anh ta cô ta mới nhìn thấy anh ta.
Tầm mắt của cô ta không hề dừng lại trên mặt anh ta dù chỉ mọt giây, giống như nhìn thấy một người không có chút quan hệ vậy, nhanh chóng dời đi tầm mắt, sau đó lại cười tươi với người đàn ông kia, bước qua bên cạnh anh ta.
Sau khi cô ta đã đi xa, anh ta mới xoay người nhìn cô ta một cái, người đàn ông trung niên kia vươn tay, hữu ý vô tình ôm hông cô ta, cô ta không tránh né, cũng không cự tuyệt.
Phòng anh ta đặt, cửa sổ hướng về phía đại sảnh tầng một, anh ta vừa vặn có thể thấy cô ta đang ăn cơm ở tầng một.
Suốt thời gian ăn cơm người đàn ông trung niên kia đều rót rượu cho cô ta, cô ta không cự tuyệt, một ly tiếp một ly uống..., ăn một bữa cơm, không thiếu bị người đàn ông trung niên kia ăn đậu hũ.
Nếu là ngày trước, có thể anh đã sớm lao xuống, trực tiếp kéo cô ta đi, nhưng lần này anh ta không nhúc nhích, nhưng mà tâm tình vốn không tệ của anh ta, lại bởi vì nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trở nên hỏng bét tới cực điểm, sau đó vốn đã chuẩn bị rất nhiều nội dung để bàn bạc với khách hàng, thậm chí cũng quên sạch, cuối cùng còn khiến khách hàng rất không vui, rời đi, còn lại một mình anh ta, vô cùng phiền não uống rượu.
Uống mãi uống mãi, Tần Dĩ Nam ngoại trừ cảm thấy sự nung đốt khó chịu trong dạ dày cũng không còn cảm giác nào khác, anh ghé vào bồn rửa nôn một lúc lâu, cho đến khi trong bụng hoàn toàn bị vét sạch, nghe thấy một giọng nói mềm mại truyền đến từ phía sau: Anh Dĩ Nam?
Tần Dĩ Nam trì độn một lúc lâu mới chậm rãi đứng thẳng, diễn đàn lê quý đôn-linhPHan anh ta nhìn chằm chằm tấm gương trước mặt, liếc mắt nhìn người phía sau, xác định hồi lâu, cũng không nhận ra là ai, liền chậm rãi xoay người, kết quả chân còn chưa kịp đứng vững người liền ngã xuống mặt đất.
Tống Thanh Xuân vội vàng tiến tới, vươn tay đỡ Tần Dĩ Nam, sau đó liền ngửi thấy mùi rượu xông vào mũi, mi tâm theo bản năng nhíu một cái: Anh Dĩ Nam, sao anh lại uống nhiều rượu vậy?
Cô là ai... Giọng Tần Dĩ Nam không rõ ràng, đột nhiên lại bắt đầu nôn.
Trong bụng anh ta không có gì cả, chỉ nôn khan, Tống Thanh Xuân chỉ nghe âm thanh kia thôi cũng cảm thấy khó chịu thay anh ta.
Tần Dĩ Nam nôn xong, người không còn sức lực dựa vào bả vai Tống Thanh Xuân, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở hổn hển.
Bộ dạng anh như vậy, nhất định là không thể nào về nhà một mình, mà cô cũng không thể bỏ lại một mình anh ở đây....
Tống Thanh Xuân trầm tư một lát, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Chi Niệm.
--- ------ ------ ----
Tô Chi Niệm dừng xe trước cửa chính Kim Lăng, lúc chờ Tống Thanh Xuân, anh còn nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, quan sát hộp quà để bên cạnh ghế lái phụ.